Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
Khương Nghiêu Xuyên sờ thử tay cô, có hơi lành lạnh, anh lùi bước, nhíu mày nhìn cô.
Hoắc Nhiễm giang hai tay, đắc ý nhìn anh, “Sao nào? Đẹp không?”
Khương Nghiêu Xuyên nhìn chằm chằm vào chỗ nào đó, Hoắc Nhiễm cảm nhận được tầm mắt của anh, nhướn người gõ vào đầu anh, “Đừng có mà nhìn loạn!”
“Vừa rồi lúc anh tới, tất cả mọi người đều nói ‘chúc mừng’ với anh.” Khương Nghiêu Xuyên che kín cả người cô lại, nhíu mày hỏi: “Rốt cuộc là sao?”
“Đương nhiên là chúc mừng anh có một cô bạn gái xinh đẹp.” Hoắc Nhiễm cười lớn, nhéo nhéo tay anh, chất vấn: “Không muốn?”
“Nào dám.”
“Anh nói với mẹ rồi, mang em về trước.” Khương Nghiêu Xuyên kéo tay cô, đi ra cổng sau, bỗng nhiên chú ý tới bộ bài trên tay cô.
“Đây là…” Khương Nghiêu Xuyên hỏi.
Hoắc Nhiễm ngượng ngùng cười nói: “Vừa rồi gặp Phàm Lâm, em và em ấy cùng chơi.”
Đột nhiên Khương Nghiêu Xuyên nghiêm mặt, nhìn cô từ trên xuống dưới, sau đó thu ánh mắt lại, thản nhiên nói: “Đừng giao lưu với cậu ta nữa.”
“Anh yên tâm, em ấy thích Chung Tuệ, không thích em.” Hoắc Nhiễm lập tức đáp lời.
Lần này lập tức đâm thủng tâm tư Khương Nghiêu Xuyên, Phàm Lâm mới chỉ hai mươi tuổi, cả người mang hơi thở thanh xuân nhiệt huyết, dù sao Khương Nghiêu Xuyên cũng không quá yên tâm.
Anh nhéo mạnh vào eo Hoắc Nhiễm, giống như đang cảnh cáo.
Hoắc Nhiễm cười không ngớt, vừa lùi lại vừa né tránh, nhưng đi giày cao gót không tiện, suýt nữa vấp ngã, may mà Khương Nghiêu Xuyên kịp đỡ lấy cô.
“Để anh cõng em.” Khương Nghiêu Xuyên cúi người, ý bảo cô trèo lên, nhưng Hoắc Nhiễm không động đậy, cô thầm nghĩ gì đó, nhìn cánh tay anh, ngập ngừng hỏi: “Nhưng vết thương của anh chưa lành…”
Lần trước làm nhiệm vụ bị thương, cả cánh tay nhuốm máu, lúc Hoắc Nhiễm thay băng cho anh, chỉ thấy máu me be bét, loáng thoáng còn thấy mỡ và xương ở bên trong.
Buổi tối hôm đó anh trở về, bị thương không nói, còn thay cô chắn gậy sắt, chẳng trách tại sao cô lại ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc như vậy.
Hoắc Nhiễm nhìn mà đau lòng, hốc mắt đỏ lên, anh bị thương nghiêm trọng, cô còn náo loạn với anh, bắt anh cõng cô… lỡ như vết thương nặng hơn thì làm sao bây giờ.
“Không sao.” Khương Nghiêu Xuyên giật giật cánh tay, nhéo mũi Hoắc Nhiễm, cười nói: “Nếu ngay cả em mà cũng không bế được, sao có thể xứng làm người đàn ông của em.”
Hơn nữa cô nhỏ con như vậy, nặng được bao nhiêu chứ.
Khương Nghiêu Xuyên cõng cô, cảm giác rất nhẹ, vì thế nhịn không được nói: “Nhớ ăn nhiều chút, đừng có nhịn.”
“Em đâu có nhịn ăn.” Hoắc Nhiễm phản bác, bỗng nhiên cô nhớ tới gì đó, khẽ hừ một tiếng, “Khương Nghiêu Xuyên, anh đừng tưởng em không biết tính toán của anh. Em ăn chỉ béo vào bụng, chứ không phải chỗ mà anh đang tưởng tượng, chỗ đó không thể béo được nữa.”
Khương Nghiêu Xuyên bật cười.
“Em nói thật, anh đừng có cười.” Hoắc Nhiễm chặn miệng anh, không muốn anh cười ra tiếng, cười lớn như vậy, đúng là dọa người.
“Chỗ đó rất vừa vặn.” Khương Nghiêu Xuyên trả lời bâng quơ, còn nói thêm một câu, cố ý nhấn mạnh : “Anh rất thích.”
“Lưu manh.” Hoắc Nhiễm mắng anh.
Nói nói cười cười như vậy một hồi, đã tới chỗ đỗ xe, Khương Nghiêu Xuyên thả Hoắc Nhiễm xuống, đột nhiên nghĩ tới gì đó.
“Đúng rồi, ngày mai em đi làm?” Anh hỏi.
Khuôn mặt nhỏ của Hoắc Nhiễm lập tức suy sụp, tức giận nói: “Đúng vậy, ba ngày nghỉ trôi qua quá nhanh.”
“Tan tầm ngày mai anh tới đón em, dẫn em tới chỗ này.”
“Đi đâu?” Hoắc Nhiễm tò mò.
Khương Nghiêu Xuyên không trả lời, chỉ nói: “Đến lúc đó em sẽ biết.”
. . .
“Cậu biết chuyện gì vừa xảy ra không?” Giờ cơm trưa, Du Ti Du lấm lét tới chỗ cô… hóng hớt.
“Cậu đừng có mà nói lung tung.” Thành Tranh mở miệng, lạnh lùng nói: “Cấp trên đã yêu cầu, chuyện này không được đồn đãi.”
Nếu là lúc trước, chắc hẳn Du Ti Du sẽ phản bác cô ấy, sau đấy tiếp tục nói chuyện, nhưng mà lúc này đây, anh ấy lại ngoan ngoãn ngậm miệng.
Hoắc Nhiễm cảm thấy kì lạ.
Một lúc sau, Du Ti Du mạnh mẽ nuốt cơm, vừa nhai vừa nuốt, nhíu mày khó chịu, cuối cùng vẫn không nhịn được, vì thế anh ấy nhìn sang Thành Tranh, dáng vẻ cầu xin, vươn một đầu ngón tay ra, “Chỉ lần này thôi, được không?”
Thành Tranh nhìn anh ấy, không nói chuyện.
Một lúc lâu sau, cô ấy gật đầu.
Du Ti Du thở phào nhẹ nhõm một hơi, quay đầu nhìn Hoắc Nhiễm, nhỏ giọng nói: “Cậu đã xem tin tức của tiền bối Lý Chân chưa?”
Hoắc Nhiễm lắc đầu, mấy ngày nay cô ở nhà, hoàn toàn để bản thân thả lỏng, cho nên không chú ý tin tức, nhưng dù sao cũng có bệnh nghề nghiệp, thấy tin tức liền bắt đầu chú ý cao độ.
“Chẳng phải lần trước chị ấy đưa tin về bà lão kia sao? Kết quả lại xảy ra chuyện.” Du Ti Du nhát gan, sợ bị người khác nghe thấy, vừa nói vừa lấm lét nhìn xung quanh, “Chuyện này được đưa lên mạng, hóa ra tin tức bà lão bị đánh đập chỉ là phóng đại, tài xế và hành khách đều lên tiếng bênh vực, nói rằng đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn.”
“Còn nữa…” Du Ti Du cực kỳ nhập tâm, tiếp tục nói: “Cộng đồng mạng đều coi mình là anh hùng chính nghĩa, tưởng rằng chỉ cần gõ bàn phím là có thể bảo vệ cả thế giới, vậy nên càng lúc càng làm lớn chuyện, nói rằng phóng viên cố ý phóng đại, thông tin sai lệch; đang ở hiện trường tai nạn, không để người bệnh đi cấp cứu, còn cố tình mời phỏng vấn…”
Việc như thế xảy ra rất nhiều, thoạt nhìn tưởng như không xảy ra thương tổn gì lớn, ban đầu chỉ là chuyện nhỏ, nhưng chuyện như vậy, lại hoàn toàn có thể phá hủy độ tín nhiệm của một phóng viên trong mắt công chúng.
Cộng đồng mạng bắt đầu lên án hành vi của Lý Chân.
Du Ti Du nói xong, lập tức câm miệng, còn nhìn sang Thành Tranh,