Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
Hôm nay phải ra ngoài lấy tin tức, người được phỏng vấn là vị thiếu gia nhà họ Khương, cấp trên yêu cầu hai người họ phải tới công ty Khương thị tiến hành phỏng vấn.
Vừa mới bước vào công ty, Tống Giản đã thấp thỏm không yên, tuy rằng có tiền bối Hoắc Nhiễm đi cùng, cô ấy vẫn cảm thấy sợ hãi.
“Nghe nói trước đây giám đốc Khương là bộ đội đặc chủng?”
Tống Giản xem lại tư liệu, càng xem càng lạnh run, cảm giác người này không phải nhân vật đơn giản.
“Chị Hoắc Nhiễm, chị đoán xem, giám đốc Khương có phải người hung dữ không?” Tống Giản đuổi theo hỏi.
Hoắc Nhiễm đang chuẩn bị phỏng vấn, nghe Tống Giản hỏi như vậy, thuận miệng đáp lại: “Đúng là rất hung dữ.”
“Em cũng cảm giác như vậy…” Tống Giản càng thấp thỏm không thôi, không tự giác nuốt nước miếng, bắt đầu tưởng tượng linh tinh, có thể anh ta là một người đàn ông to lớn, cơ bắp cuồn cuộn, chỉ cần vung quyền, lập tức có thể khiến đầu lìa khỏi cổ.
Tống Giản không khỏi rùng mình, nghĩ mà thấy sợ. Cô ấy nắm chặt bút bi trên tay, cố gắng trấn an bản thân.
Tới công ty Khương thị, vừa mới bước vào đại sảnh, đã có lễ tân ra đón, cũng không thèm hỏi các cô câu nào, nói thẳng: “Mời các vị đi lối này.”
Lễ tân mang các cô đi thang máy chuyên dụng, bình thường chỉ có chủ tịch và tổng giám đốc mới sử dụng.
Tống Giản theo sau Hoắc Nhiễm, có hơi nghi ngờ, nhỏ giọng hỏi: “Cô ấy quen chúng ta à?” Nếu không thì sao lại không hỏi câu nào, đã biết các cô tới đây phỏng vấn.
Hoắc Nhiễm gật đầu lên tiếng, “Chắc vậy.”
Nói xong, cô mở di động ra xem, màn hình vẫn dừng ở khung chat sáng nay với Khương Nghiêu Xuyên, Khương Nghiêu Xuyên nhắn cho cô, bảo cô đừng tức giận, Hoắc Nhiễm vẫn chưa trả lời lại.
Đáng lẽ ra buổi phỏng vấn hôm nay không tới tay Hoắc Nhiễm, cũng không cần cô quan tâm, nhưng cấp trên đã ra lệnh, yêu cầu cô phải phỏng vấn giám đốc Khương, vì thế hạ lệnh, cưỡng chế cô phải tới đây. Hoắc Nhiễm không còn biện pháp nào khác, chỉ có thể đồng ý.
“Giám đốc Khương đang họp, hai vị chờ một lát.”
Hoắc Nhiễm gật đầu, không nói nữa. Cô lấy bút ra, hí hoáy viết gì đó, đôi mắt thản nhiên không chút gợn sóng.
Tống Giản thầm nghĩ, quả nhiên tiền bối chính là tiền bối, thấy biến không hề sợ hãi.
“Hoắc Nhiễm, chị xem này.” Tống Giản đã lướt Weibo, đột nhiên nhìn thấy gì đó, vội vàng đưa cho Hoắc Nhiễm xem. Bài post gồm hai tấm ảnh chụp, ảnh thứ nhất là một người đàn ông ôm một người phụ nữ, tấm còn lại là đang thử váy cưới, Tống Giản giải thích đơn giản cho Hoắc Nhiễm nghe.
“Mười năm trước anh ta cứu mạng một cô gái, mười năm sau cô gái vượt ngàn dặm xa xôi tìm được anh ta, còn gả cho anh ta.” Tống Giản không khỏi cảm thán, “Quả là câu chuyện cổ tích! Tôi cứu mạng em, em lấy thân báo đáp, quá cảm động.”
“Thật không biết suy nghĩ.” Hoắc Nhiễm không phản ứng mãnh liệt như Tống Giản, đọc bài post kia xong, lập tức lắc đầu, “Sao có thể chỉ vì cứu mạng mà cô ấy phải dùng cả đời mình đền đáp.”
Hoắc Nhiễm lạnh nhạt nói, nhìn dáng vẻ như đang kiềm nén gì đó, Tống Giản không khỏi nghi hoặc.
Hoắc Nhiễm vừa dứt lời, bên ngoài có tiếng bước chân, Khương Nghiêu Xuyên đứng ở cửa, Tống Giản nghe tiếng, quay đầu lại xem.
Đập vào mắt là khuôn mặt tuấn lãng, anh mặc bộ vest đen, thắt nút chỉnh tề, cả người tràn ngập hơi thở nam tính, anh vừa xuất hiện, Tống Giản lập tức không dám nói lời nào, chỉ có thể thầm nghĩ, anh hoàn toàn khác với tưởng tượng của cô ấy.
Khương Nghiêu Xuyên nhìn Hoắc Nhiễm, hai người mắt đối mắt, một lúc sau, Hoắc Nhiễm thản nhiên rời mắt.
Khương Nghiêu Xuyên rời mắt, chậm rãi đi vào, hai người ngồi đối diện nhau.
Lúc này Hoắc Nhiễm mới ngẩng đầu, hờ hững nói, “Xin chào giám đốc Khương, tôi là phóng viên Hoắc Nhiễm của tòa soạn LK, phụ trách bài phỏng vấn lần này, xin hỏi ngài đã chuẩn bị sẵn sàng chưa? Nếu được, chúng ta sẽ bắt đầu.”
Khương Nghiêu Xuyên nhìn Hoắc Nhiễm, ánh mắt vẫn không dời đi, gật đầu, “Được rồi.”
. . .
Quá trình phỏng vấn rất thuận lợi, so với dự tính còn sớm hơn nửa tiếng, tiếp theo cần phải chụp vài tấm ảnh.
Hoắc Nhiễm có hơi đau bụng, cô đành ra ngoài tìm nhà WC, có thể là do đêm qua một mình một giường, đá chăn lung lung, có hơi cảm lạnh, vậy nên mới bị tiêu chảy.
Mới ra khỏi nhà WC, Hoắc Nhiễm đi được hai bước, đột nhiên có bàn tay vòng qua, nâng cả người cô lên khỏi mặt đất. Hoắc Nhiễm hoảng sợ hô một tiếng, nhưng ngửi thấy mùi hương quen thuộc, cô đè nén giọng, không dám tạo ra tiếng động quá lớn. Cả người dựa vào lồng ngực ấm áp, Khương Nghiêu Xuyên cúi đầu, mũi chạm mũi với cô.
“Nhiễm Nhiễm.” Giọng nói trầm thấp của anh khiến lỗ tai cô ngứa ngáy, cảm giác thật gợi cảm.
“Em còn giận anh?”
Đã vài ngày trôi qua, cô vẫn không để ý tới anh, không chỉ bị ép dọn sang phòng bên ngủ, muốn dỗ cô cũng không dỗ được, từ sáng sớm đến chiều muộn đều bận công việc, rất khó nhìn thấy người.
Khương Nghiêu Xuyên chiều hư cô, nhưng chiều hư thì sao, tự mình dỗ là được, cho dù có chuyện gì đi chăng nữa, anh đều cam tâm tình nguyện.
Khương Nghiêu Xuyên cầm tay cô, đặt lên môi mình, nhẹ nhàng hôn xuống.
“Nhiễm Nhiễm, làm gì anh cũng được, nhưng đừng làm lơ anh.” Khương Nghiêu Xuyên thấp giọng, có hơi buồn rầu.
Vừa rồi phỏng vấn, cô coi đây là việc chung mà giải quyết, nhìn Khương Nghiêu Xuyên bằng ánh mặt lạnh lùng thản nhiên, nhưng suốt cả quá trình, Khương Nghiêu Xuyên vẫn luôn nhìn cô chăm chú, không hề nhúc nhích.
Nhìn thấy cô, anh chỉ muốn bắt người ôm vào trong lòng, mạnh mẽ hôn vài cái mới thôi, cũng đã vài ngày chưa được chạm vào Nhiễm Nhiễm rồi.
Khương Nghiêu Xuyên vừa nói vừa lục lọi gì đó trong túi quần, sau đó hai tay cầm lấy bàn tay Hoắc Nhiễm, lúc Hoắc Nhiễm phản ứng lại, muốn giãy ra, mọi thứ đã quá chậm, Khương Nghiêu Xuyên đã đeo nhẫn vào ngón áp út của cô.
Anh vẫn nắm chặt, không hề buông tay.
“Khương Nghiêu Xuyên, anh thật