Trong lò hương khói sương lượn lờ, ánh trăng như sương chiếu sáng trong phòng. Trêи mặt đất quần áo la liệt, trêи áo bào màu vàng có thêu hình rồng dữ tợn, còn có áo bào tơ lụa có hai màu đen trắng vắt ngang một câu phất trần. Những sợi chỉ bạc trêи cây phất trần rối tung phân tán trêи nền gạch màu đen.
Triệu Phác Chân gắt gao cuộn tròn ở chân bàn thờ, bộ trang phục mượn của tiểu nội thị đã dính đầy mồ hôi, cả người ức chế không được mà run bần bật, nhưng nàng gắt gao dùng tay áo bưng kín miệng, buộc chính mình không phát ra tiếng nào.
Từ mảnh rèm tua phủ bàn thờ nhìn ra chỉ thấy bên giường có một đôi chân nữ tử vừa buông xuống, đạp trêи thảm lông chồn, ngón chân tinh tế, da thịt oánh nhuận trắng bóc.
“Ngươi muốn đi đâu?” Nam nhân trêи giường bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng, trong giọng nói có nồng đậm không vui và uy hϊế͙p͙.
Một bàn tay rũ xuống, ưu nhã nhặt lên áo bào tán loạn trêи mặt đất, cổ tay trắng nõn như sương, ngón tay tinh tế thon dài: “Thái Tử còn đang đợi ta.” Thanh âm nữ tử lãnh đạm, nhưng hơi hơi có chút nghẹn ngào tiết lộ vừa rồi mới phát sinh chuyện gì. Nàng kia mặc xong áo lụa, đeo đai lưng, hai chân đi hài thêu màu xanh, đầu hài có khảm hoa sen bằng bạch ngọc, dưới ánh trăng mảnh ngọc trong suốt ôn nhuận.
“Trẫm đã bảo Hoàng Hậu mang chư hoàng tử đi nghỉ tạm, lại đây bồi trẫm.” Trong thanh âm người này có một loại uy hϊế͙p͙. Nữ tử kia đứng tại chỗ không động đậy, lúc lâu sau mới mở miệng, trong giọng nói có chút kiên trì: “Ngày mai ta liền ra khỏi cung đến Thái Thanh Quan thanh tu, từ nay về sau, thỉnh Hoàng Thượng đối xử tử tế với Thái Tử.”
“Trẫm tự nhiên sẽ hảo hảo đối đãi hắn —— cháu ngoan của ta…… Nếu ta không đối đãi tốt với hắn thì Đông Dương công chúa cũng sẽ không gật đầu đáp ứng đi.” Nam tử lười biếng mở miệng, trong giọng nói tràn đầy trào phúng.
“Ngươi đã đáp ứng ta!” Giọng nữ tử kia lạnh như băng mà kiên trì.
Nam tử hừ lạnh một tiếng không nói gì.
“Lý Cung Hòa! Ngươi đã thề!” Thanh âm của nữ nhân mang theo một tia thê lương.
Nam tử thật lâu không nói, trong không khí phảng phất một cảm giác ngưng trọng, một lúc lâu sau, nam tử mới cười một tiếng: “Ngươi trước tiên buộc trẫm thề giữ lại ngôi vị Thái Tử cho con ngươi, lại nhờ tay của Đông Dương công chúa để mình có thể đi Thái Thanh Quan thanh tu, hoàng tẩu, ngươi tính toán cũng thật rõ ràng, thật không uổng công là nữ nhi Thôi Phiệt, thật có phong phạm của danh môn.” Nói xong mấy lời cuối cùng, nam tử đã là nghiến răng nghiến lợi.
“Thôi thị vì quyền quý nên sớm đã bỏ ngươi không màng, ngươi đã không thể vì hoàng huynh thủ tiết thì ta cũng tò mò ngươi còn kiên trì cái gì. Chẳng lẽ tương lai ngươi xuống nơi chín suối, còn có thể có mặt mũi mà gặp hoàng huynh ta sao?” Nam tử hiển nhiên bị chọc giận, bắt đầu châm chọc mỉa mai.
Nữ tử trước sau không nói lời nào, chỉ nhặt phất trần trêи mặt đất, một lần nữa chải vuốt lại, hồi lâu sau mới ngạo nghễ nói câu: “Hắn sẽ không so đo, cũng như hạ trùng bất khả ngữ băng (không thể nói chuyện với côn trùng mùa hạ về băng tuyết), ngươi vĩnh viễn không thể bằng hắn.”
Nam tử trầm mặc trong chốc lát, bị lời châm chọc lộ liễu như vậy đánh tới nhưng hắn cũng không có tức giận, ngược lại khẩu khí lại mềm hơn, mang theo một tia khẩn cầu: “Hoàng tẩu nếu hy vọng như thế, trẫm sẽ theo ý ngươi, chỉ là ngoài cung kham khổ, trẫm nghĩ đến hoàng tẩu ngày ngày bầu bạn cùng thanh đăng, lẻ loi hiu quạnh, thực sự trong lòng không thể chịu được, nếu hoàng tẩu nếu có ý muốn quay về…… Chỉ cần cho người nói với ta, lúc đó Hậu vị……”
Nữ tử đã cất bước đi ra ngoài, không chút do dự, làm như hoàn toàn không thèm để ý lời hắn nói.
Những chữ cuối cùng của nam tử quanh quẩn trong phòng trống, người kia đã đi rồi. Nam tử trầm mặc ngồi một mình ở trêи giường hồi lâu, mới lẩm bẩm: “Ngày rộng tháng dài, tẩu tẩu rồi sẽ biết được lòng trẫm……” Giọng hắn vô cùng cô đơn, giọng nói cường thế uy hϊế͙p͙ cũng chỉ là ngoài mạnh trong yếu.
Cũng không biết qua bao lâu, Triệu Phác Chân trốn ở trong bàn thờ, tận lực thu nhỏ thân thể của mình, chỉ cảm thấy thời gian hết sức gian nan, rất lâu sau mới thấy nam nhân kia đứng lên, đem áo choàng rơi trêи mặt đất nhặt lên, một kiện lại một kiện mặc vào sau đó cũng đi ra.
Trong phòng im ắng, không có chút âm thanh nào. Triệu Phác Chân lại uống một chén trà nhỏ ở bàn thờ, nơm nớp lo sợ bò từ trong ra.
Vừa nhấc đầu, nàng liền cảm thấy như sấm sét từ trêи trời bổ xuống khiến ba hồn sáu phách của nàng đều bay hết, tóc cũng dựng đứng lên. Trong phòng thế quái nào lại có người!
Một thiếu niên chừng mười tuổi không biết từ khi nào đã lẳng lặng đứng ở cửa, trêи người mặc áo bào hoa lệ, trêи đầu gắn kim quan, dưới ánh trăng, sắc mặt hắn vô cùng thảm hại, cả người không nhúc nhích, giống như một kẻ mất hồn. Trong đêm yên tĩnh nhìn thấy thế