Tần Vương phủ cũng không hoa lệ như trong tưởng tượng. Cánh cửa sơn son, cùng với khóa đồng đều thập phần ảm đạm. Chỗ này cũng là một cái hẻm nhỏ, đường tắt nhỏ hẹp, chỉ đủ một chiếc xe miễn cưỡng đi qua, lại còn ở xa cung điện. Bởi vì các nàng là trong cung đưa tới, lại mang theo khẩu dụ của Hoàng Hậu nên xe có thể đi vào cửa, ở trước cửa viện đợi một nén nhanh thì bên trong có nội thị truyền lời nói Tần Vương còn ở trong cung, đã biết chuyện này, trước tiên để các vị cung nhân vào hậu viện, thỉnh người mang khẩu dụ vào cung phục chỉ.
Xe lúc này đi thẳng đến cửa thứ hai, thay đổi tiểu nội thị đánh xe. Bốn cung nữ trong xe vẫn luôn im lặng thì lúc này mới lặng lẽ xuyên qua màn xe nhìn ra bên ngoài, nhỏ giọng thảo luận: “Chỗ này không lớn, cũng không được tu sửa tốt…… Hành lang này sơn đều cũ nát rồi.”
“Hư, Tần Vương phủ là phủ đệ cũ của đương kim thánh thượng, nghe nói thời điểm Tần Vương thụ phong ý chỉ khai phủ thì Hoàng Hậu nương nương đã tự mình hướng bệ hạ cầu, bệ hạ lúc ấy nghe nói rất tán thành……”
Các cung nữ trầm mặc, sinh hoạt trong cung lâu các nàng đương nhiên biết trước khi đăng cơ, đương kim thánh thượng chỉ là một thứ hoàng tử không thu hút. Bởi vì loạn bát vương, tiên đế lại chết yểu nên Đông Dương công chúa cùng triều đình trọng thần mới nhìn trúng hắn và giúp đỡ hắn lên đế vị. Vì thế phủ đệ trước đây của hắn tự nhiên là thập phần không nổi bật.
Bên ngoài mành xe truyền đến một trận tiếng sáo du dương, ở buổi chiều hôm nghe hết sức lảnh lót. Hoa Uyển nhịn không được lặng lẽ xốc mành lên. Trong bốn người thì nàng nhỏ tuổi nhất, ngày thường cũng rất hoạt bát, lại xuất thân từ Vân Thiều Tư, thông hiểu âm luật nên nàng tò mò nhìn trong chốc lát rồi duỗi đầu lưỡi nói: “Bên kia, trong cái đình ở vườn hoa tựa hồ có mấy người mặc nho sam đang thổi sáo…… Không phải là Vương gia đi?”
Chỉ là lại có người nhắc nhở nói: “Đừng nhìn!” Ngữ khí này nhiều vài phần nghiêm túc khiến mọi người nhìn lại. Chính là La Khỉ đang nói chuyện, nàng ở trong cung biết nhiều người, tin tức rất nhanh nhạy, nhân duyên cũng tốt nhưng lúc này lại nghiêm túc vô cùng: “Vương gia thích nhạc, nghe nói trong vương phủ có nuôi dưỡng rất nhiều môn khách đều là người thích nhã nhạc, còn có cả gánh hát.”
Đinh Hương thấy Hoa Uyển ngượng ngùng thả mành thì an ủi nói: “Nhìn xem chắc cũng không sao chứ? Xa như vậy.”
La Khỉ lại thấp giọng nói: “Các ngươi không biết, Vương gia thích thanh nhạc, chiêu hiền đãi sĩ, nghe nói có môn khách coi trọng tỳ nữ bên người vương gia nên ngài ấy liền tặng luôn cho môn khách kia……”
Nghe lời này nhất thời mấy người đều có chút sợ hãi kinh hoảng. Hoa Uyển vội thả mành, đoan đoan chính chính ngồi lại, cũng không dám xem bên ngoài nữa. Môn khách của vương phủ có nhiều loại, nếu là khách môn quyền thế được vương gia coi trọng thì không tệ nhưng nếu chỉ là một cái môn khách nhàn nhã thì thậm chí còn không bằng tú tài văn sĩ. Bởi vì tú tài thì ít nhất còn có ngày vượt Long Môn mà môn khách trong vương phủ thì có khả năng sẽ cả đời ăn nhờ ở đậu, nhờ vương phủ bao che mà có một ngụm cơm.
Tần Vương chính là Hoàng trưởng tử của đương kim thánh thượng nên những gì một thân vương nên có thì hắn đều có. Tần Vương còn chưa phong hoàng phi nên hậu viện đều do Thượng Cung Nguyễn Nguyệt Anh cũng là nhũ mẫu của Tần Vương quản lý. Vị Thượng Cung này nghe nói Hoàng Hậu nương nương thưởng hạ nhân thì thập phần cao hứng, luôn mồm cảm tạ ân đức của Hoàng Hậu nương nương, sau đó sai người an bài chỗ ở cho các nàng, rồi lại giảng quy củ, thoạt nhìn cũng dễ gần, hòa ái.
Bốn cung nữ đều được an bài trong viện của Vương gia. Nguyễn cô cô muốn chờ Tần Vương trở về bẩm qua rồi mới an bài các nàng: “Trong phủ đang rất cần nhân thủ đâu. Bên người điện hạ cũng mới thả đi hai cái nha đầu, mấy tiểu công công đều là bồi vương gia ra cửa.”
Vội vội vàng vàng an trí xong, đêm hôm đó Triệu Phác Chân cư nhiên mơ thấy Tần Vương nhưng không phải là cơn ác mộng cũ mà là hắn ngồi trong kho sách, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ giấy của kho sách, phản chiếu những hạt bụi li ti. Trong không khí có mùi cây cửu lý hương quyện với mùi sách xa xưa, cũng là hương vị nàng đã quen thuộc từ nhỏ. Thiếu niên hoàng tử ngồi ở chỗ kia, mày nhíu lại, trầm mặc mà nhẫn nại.
Thời điểm tỉnh lại thì trời vẫn chưa sáng, ngoài mái hiên trời đang mưa to giàn giụa. Tiếng mưa xôn xao như cách thật xa, làm người ta như tỉnh như mơ. Triệu Phác Chân tốc chăn ngồi dậy, nhìn thấy cái giường xa lạ thì nhớ lại mình đã không còn ở trong cung nữa, rồi nhớ đến cảnh trong mộng thì không khỏi kinh ngạc. Không hiểu sao nàng lại mơ đến tên sát thần này. Những năm gần đây nàng cũng thuwòng mơ đến cái đêm trăng thiếu chút nữa bị giết kia. Nàng vẫn luôn cho rằng sát thần kia là Thái Tử, nhìn thấy hoàng đế cùng mẹ đẻ của mình thông ɖâʍ cho nên muốn giết người diệt khẩu. Nhưng mà hiện giờ mới biết đó là Tần Vương. Như vậy lúc hắn nhìn thấy cha ruột của mình cùng bá mẫu thông ɖâʍ thì không biết cảm thấy thế nào? Tuy rằng hoàng thất lσạи ɭυâи là chuyện quá bình thường…… Hoàng đế nếu cùng hoàng tẩu của mình thông ɖâʍ thì ông ta đối tốt với Thái Tử cũng là chuyện yêu ai yêu cả đường đi sao? Cho nên Tần Vương cảm thấy khổ sở sao? Hắn ở trước mặt mình nói chuyện luôn mang theo một tia buồn bực không vui cùng chút lạnh lùng. Nhưng thế thì sao? Tần Vương dù sao cũng là nhi tử thân sinh của hoàng đế, Thái Tử có tốt hơn thì cũng không thể bằng con đẻ của mình chứ?
Không nghĩ còn tốt, vừa nghĩ thì nàng càng khó phân biệt, cắt không đứt, gỡ càng rối hơn. Lúc nàng đang ngơ ngẩn thì bên ngoài truyền đến thanh âm, khiến các nàng đều đứng dậy, Vương gia muốn gặp các nàng.
Mưa vẫn rơi bên hành lang không ngừng, nơi xa truyền đến tiếng đàn hòa với tiếng mưa rơi vang lên đứt quãng. Bốn vị cung nữ đi theo Nguyễn cô cô theo dọc hành lang, mà vị cô cô kia vừa đi vừa lải nhải: “Hôm nay vốn dĩ Vương Gia nói là muốn đi du hồ nghe sáo, kết quả mưa lớn quá không đi được nên muốn ở trong vườn nghe mưa, nghe đàn. Ta thế này mới chạy tới báo với ngài ấy, Vương