Công văn tài liệu vẫn cần nàng chậm rãi sửa sang lại, mà nàng cũng không vội nên chỉ tinh tế làm tiếp. Tuy nhiên những tiểu nha hoàn đi theo nàng lại có chút không chịu nổi, bởi vì sau thời gian mưa xuân thì thời tiết dần tốt lên, ngày xuân cũng dào dạt. Trong kinh lúc này tiến vào thời kỳ mở tiệc ngắm hoa, mà yến hội này chú trọng việc có tới có lui, người khác mời ngươi thì ngươi cũng nên mời lại mới phải. Thế nên mặc dù Tần Vương thích yên tĩnh nhưng cũng tổ chức mấy tràng ngắm hoa, thưởng nhạc, ngâm thơ lớn nhỏ. Hắn là thân vương cao quý nên tự nhiên khách nhân cũng là những nhà quyền quý, nhà cao cửa rộng trong kinh, càng có không ít văn nhân nhã sĩ tiến đến làm thơ xướng phú, danh kỹ cũng được triệu đến hát tuồng, nhảy múa, giáo phường cũng cử nhóm vũ cơ tốt nhất đến biểu diễn. Đám nha hoàn các nàng đều là thiếu niên thanh xuân, nào có ai không thích náo nhiệt chứ? Ngày ngày nghe nơi xa truyền đến tiếng ca, nhạc khúc, nghe bọn nha đầu khác nói đến những người phong lưu phú quý trong yến hội thì thèm đến không chịu được. Bọn họ thấy Triệu Phác Chân không dao động, vẫn cứ ngày ngày đến Hoa Chương Lâu sửa sang lại công văn, công báo, thì không khỏi lòng sinh oán khí.
“Anh đào đều tàn một nửa rồi! Nghe nói con át chủ bài của Nội Giáo Phường Vân Thiều Tư là Nguyệt Nương hiện giờ chỉ nhận lời mời trong cung vì sợ giọng hát bị hỏng, các nhà đều thỉnh không nổi nàng ta.” Triệu Phác Chân ở trêи lầu thu thập công văn, tay không cẩn thận bị bẩn nên xuống lầu định đi rửa sạch, lại nhìn thấy mấy nha đầu đứng sát một bên ao chằng chịt hoa cỏ mà lẩm bẩm.
“Lâu Tâm Nguyệt giỏi ca hát, nghe nói tiếng nàng hát như phá mây mà ra, thập phần êm tai, nhà bình thường đích xác là thỉnh không được nàng.”
“Mẫu đơn yến của Đông Dương công chúa bên kia vẫn thỉnh nàng đến, nghe nói có ba trăm người nhảy phụ họa, nàng ở giữa những bồn hoa hát lên. Những kẻ khiêu vũ ở đó đều là con hát của Vân Thiều Tư, ngày thường chỉ có cung yến mới ra hiến vũ. Lần này tới nghe nói công chúa phủ còn cung cấp vũ y mới, tất cả đều là dùng kim sa mỏng may thành, lúc nhảy dựng lên thì trước mắt đều lấp lánh đến nỗi không mở nổi mắt ra! Lần mẫu đơn yến này chỉ là cấp nữ khách làm trâm cài và để con hát cài trêи đầu thôi cũng đã cắt đến mấy ngàn đóa hoa, cả vườn đều là bướm trắng đuổi theo hoa……” Thanh âm này nghe như là Khấu Nhi. Phụ thân nàng là người gác cổng ở vương phủ, ngày thường tin tức cực linh.
“Đông Dương công chúa kia tự nhiên là không giống người khác…… Lâu Tâm Nguyệt có nổi danh thế nào thì cũng là một ca kỹ của giáo phường, nàng dám không đi sao? Lại nói, yến hội như vậy, trong kinh cũng coi như độc nhất vô nhị đi.” Có một tiểu nha hoàn kêu Yến Nhi ở một bên hâm mộ nói.
“Công chúa phủ thì không so nhưng ta nghe nói năm nay còn có lễ cập kê của thiên kim nhà Thượng Quan, cũng cực kỳ long trọng. Thượng Quan thừa tướng chân chính yêu thương nữ nhi của mình, nghe nói còn đến biệt thự Du Tiên làm yến tiệc cập kê, những nhà quyền quý trong kinh thành đều tới dự…… Ngay cả Vương gia chúng ta cũng chuẩn bị hậu lễ vì có tình đồng học với thiên kim nhà Thượng Quan.” Thanh âm này hơi hơi có chút khàn khàn, là Phương Thảo. Nàng cùng Văn Đồng bên người Vương gia rất thân thiết, ngày thường có chút tới lui. Nàng ta vì biết được tin tức bên người Vương gia mà có chút đắc ý, thường xuyên khoe ra.
“Biệt thự Du Tiên sao? Chính là cái hồ có ba hòn đảo, giống như tam tiên sơn trong truyền thuyết được tiên đế đề tên sao? Kia không phải là của Thôi gia sao? Nghe nói Thôi nương nương chính là ở bên kia thanh tu đâu…… Chỗ đó đâu dễ vào ngắm cảnh chứ.”
“Còn không phải là Thái Tử đi cầu Thôi nương nương để Thượng Quan gia mượn chỗ đó làm lễ cập kê sao? Thái Tử điện hạ cũng là bạn học với thiên kim nhà Thượng Quan ở Quốc Tử Giám. Lại nghe nói ngài ấy cực thưởng thức Thượng Quan tiểu thư tài hoa. Trong ba hòn đảo trêи hồ thì nghe nói Thôi nương nương ở trêи tiểu Bồng Lai thanh tu còn lễ cập kê được làm ở trêи tòa đảo Tiểu Phương Trượng, sau đó sẽ tới tiểu Doanh Châu ăn tiệc rồi làm thơ. Có đến mấy trăm con thuyền được dùng, thi nhân và ca cơ đều được mời tới, mọi thứ đều được làm cực kỳ thanh nhã, thậm chi Thôi nương nương đang thanh tu cũng triệu Thượng Quan tiểu thư đi vào gặp mặt rồi còn thưởng lễ.”
“Thôi nương nương từ khi còn làm Hoàng Hậu thì đã có một thân thơ văn cực tốt.”
Mấy cái tiểu nha hoàn lại mồm năm miệng mười nói chuyện phiếm vài câu, nói đều là các loại phong lưu truyền thuyết trong kinh, cuối cùng cũng có kẻ than vãn: “Đáng tiếc Vương gia còn chưa có Vương phi, dự tiệc cũng chỉ mang theo Văn Nghiên và Văn Đồng. Chỉ có thể trông chờ đến lúc phủ chúng ta tự tổ chức yến tiệc thì mới thấy được chút náo nhiệt.”
“Trong phủ không có nữ chủ nhân, người tới cũng là nam khách, yến khách đều dùng nữ nhạc ở li viện bên kia, nơi nào sẽ dùng đến chúng ta…… Kể cả có dùng tới thì cũng không đến phiên cái vị này…… Trong cung phái này bốn người, ba người kia đều dính Vương gia gắt gao, gió cũng không lọt tia nào nhưng cái vị này thì ngây ngốc bị người ta tìm cái cớ sai khiến đến chỗ này chỉnh lý sách vở…… Vừa mới chỉnh sửa là kéo dài mười ngày nửa tháng, ngay cả góc áo của Vương gia cũng không thấy.” Thanh âm đè thấp nhưng Triệu Phác Chân vẫn nghe ra đó là một nha đầu tên Ngọc Yên nói. Ngày thường nàng ta lanh lợi, ở trước mặt nàng coi như cần mẫn nhưng không nghĩ tới trong lòng lại có oán khí lớn như vậy.
Khấu Nhi nói: “Nghe cha ta nói, chờ Vương phi được định thì mới có thể phong trắc phi và thϊế͙p͙ thất, hiện giờ trong phủ không có Vương phi thì mọi người cũng đều chỉ là nha đầu thôi.”
Ngọc Yên cười khẽ: “Chờ có Vương phi rồi thì làm gì còn chuyện của các nàng.