Lúc Triệu Phác Chân về viện thì thấy mấy người Đinh Hương đang dùng băng gạc thấm nước hoa phượng tiên để nhuộm móng tay. Hoa Uyển nhìn thấy nàng tới thì cười nói: “Mau tới, chỗ này đang có sẵn, để ta bao tay cho tỷ, ngày mai đảm bảo móng tay sẽ tươi sáng đỏ tươi.”
Triệu Phác Chân kỳ thật không muốn nhuộm móng tay, nhưng cũng không tiện nói thẳng, chỉ cười nói: “Không cần, ta ngày mai còn phải đi chỉnh sách, móng tay hiện giờ cũng chưa nuôi được, có nhuộm lên cũng khó coi. Các ngươi muốn nhuộm thì ta giúp các ngươi bao.”
La Khỉ nói: “Không phải có tiểu nha đầu hỗ trợ à? Sao ngươi lại phải tự tay làm chứ? Trong phòng có một chén canh hoa hòe để phần cho ngươi, mau vào nếm thử đi.” Nàng ta mấy ngày này đối với Triệu Phác Chân có chút lấy lòng, hiển nhiên là đối với việc mình ngày ấy đề cử Triệu Phác Chân đi chỉnh sách có chút áy náy.
Triệu Phác Chân cũng không để ý, tuy rằng vẫn bình tĩnh nội liễm, nhưng đại khái vẫn có chút nhẹ nhõm khi tìm được đường sống trong chỗ chết. Ngay cả Đinh Hương cũng đều mẫn cảm cảm giác được tâm tình của nàng rất tốt, nên đem tấm vải cho nàng nói: “Ngươi giúp Hoa Uyển bao lại đi, trong chúng ta thì cũng chỉ có nàng mới có móng tay lợi hại nhất, nàng sờ vào cái gì cái đó liền hỏng, nếu bao kín rồi thì chắc đỡ chút.”
Hoa Uyển nhe răng trợn mắt: “Đinh Hương tỷ…… Ta không phải chỉ làm hỏng cái đồng hồ cát sao, như thế nào lại nhớ kỹ chuyện đó vậy?”
Triệu Phác Chân nén cười đi giúp Hoa Uyển đem vải cuốn lên đầu ngón tay, lại dùng nước nghiền cánh hoa tinh tế xoa lên rồi mới hỏi: “Phía trước là ai hầu hạ? Sao các ngươi lại đều ở chỗ này?”
Đinh Hương nói: “Trong cung ban yến, điện hạ tiến cung đi gặp nương nương rồi. Đêm nay ngài ấy cũng sẽ ở lại trong cung, phía trước thì đã có Vân Chu nhìn đâu. Mấy người chúng ta từ hồi vào vương phủ cũng không có nhiều thời gian tâm sự, đêm nay Vương gia không có nhà thì chúng ta cũng có chút khoan kɧօáϊ.”
Hoa Uyển giật giật ngón tay được Triệu Phác Chân tinh tế bao lại: “Đợt này không phải lễ lạt gì, sao nương nương lại ban yến chứ?”
Đinh Hương lắc đầu nói: “Là sinh nhật của Thái Tử. Trong cung có quy củ, trưởng bối còn ở thì sinh nhật của tiểu bối không được làm to, chỉ là người một nhà ở trong cung ăn một bữa cơm thôi. Thôi nương nương xuất gia, ở đạo quan thanh tu, Hoàng Hậu nương nương chắc chắn là phải chủ trì rồi.”
Hoa Uyển nói: “Theo ta thì Vương gia chưa chắc đã ngủ lại. Một năm nay nương nương tựa hồ càng thiên vị, sủng ái Tề Vương một chút…… Nói gì thì bữa cơm này ăn cũng không thú vị, đều là hòa khí trêи mặt còn sau lưng thì vẫn đấu đá như thường. Lần trước Đông Dương công chúa kia quả thực chính là chỉ vào mũi nương nương mà mắng, cũng khó cho nương nương còn phải bày ra bộ dáng khoan từ nhân hậu.” Nàng vẫn cứ ghi hận hồi đó bị Đông Dương công chúa dọa.
La Khỉ cười nói: “Quý nhân trong cung ai mà không làm một bộ tôn quý khoan từ đâu. Chỉ có Đông Dương công chúa —— là độc nhất kiêu ngạo. Có người nịnh nọt nói nàng giống Thánh Hậu nhưng kỳ thật ta nghe nói Thánh Hậu đối với người hầu hạ lại vô cùng hòa khí, khoan dung đâu.” Nàng hừ một tiếng, hiển nhiên cũng có chút khinh thường.
Ngày thường Đinh Hương yêu nhất nhắc nhở các nàng chú ý khi nói chuyện, nhưng lúc này cũng trầm mặc. Bốn người bị Đông Dương công chúa hung hăng dọa một trận thì giờ khắc này tựa hồ đã có cùng một kẻ địch. Rốt cuộc bọn họ cũng chỉ là mấy tiểu cô nương, cùng trải qua giáo tập, lại cùng ra cung ở vương phủ ngây người mấy ngày nay, lúc này không có người ngoài nên bọn họ đều nhịn không được buông lỏng cảnh giác.
Quả nhiên Lý Tri Mân không có ở lại bao lâu liền đã trở lại. Triệu Phác Chân được lệnh tới tìm đồ vật cho Vương gia nên vội vã trở về Hoa Chương Lâu. Lúc đến thì nàng thấy hắn một người lẳng lặng mà viết chữ.
Triệu Phác Chân liền tiến lên châm trà, mài mực, thẳng đến khi nghiên mực nồng đậm cả khay thì Lý Tri Mân mới để bút xuống, tự nhìn chữ mình viết trong chốc lát rồi mới mở miệng nói chuyện: “Phụ hoàng viết chữ rất đẹp, cũng rất thích ngắm thư pháp của danh gia. Bởi vậy khi còn nhỏ, đám hoàng tử chúng ta mỗi người đều nỗ lực luyện tập, nghĩ có thể được phụ hoàng khích lệ một lần —— đáng tiếc, mặc kệ chúng ta nỗ lực thế nào thì phụ hoàng cũng chỉ khen Thái Tử.”
Triệu Phác Chân giật mình, trong ánh nến, khuôn mặt của Lý Tri Mân trông có vẻ rất trẻ con. Nàng rốt cuộc nhớ tới vì sao mà lúc trước mình nhìn thấy Lý Tri Mân thì lại nghĩ hắn là Thái tử có thân phận xấu hổ, phụ thân đã mất mà mẫu thân thì xuất gia —— bởi vì Tần Vương Lý Tri Mân, rõ ràng là kim thượng đích trưởng tử, phượng tử long tôn, lý ra nên được cha mẹ ngàn kiều vạn sủng, có đầy đủ từ ái, vô luận làm chuyện gì cũng đều được cha mẹ tha thứ và bao dung. Với thân phận của hắn thì đáng lý phải là thiếu niên hoàng tử cao ngạo, tôn quý, tiêu dao tự tại nhất thành Trường An này mới phải. Hắn đáng lý ra nên chơi bời lêu lổng, không kiêng nể gì, khí phách ngang tàng, muốn gió được gió muốn mưa được mưa.
Nhưng từ lúc đầu nàng nhìn thấy thiếu niên hoàng tử kia thì hắn chính là dùng sự an tĩnh để che dấu cô độc, dùng sự bình thường để che lấp sự khắc nghiệt từ trong xương cốt. Nàng từng gặp qua một mặt chân chính của hắn lúc hắn rơi lệ lại ngoan tuyệt mà giết người, yên lặng ẩn nhẫn mà sinh bệnh, lặng yên không một tiếng động mà đọc sách tập viết. Hắn tựa như một hành lang lặng lẽ trong đêm, không được ai chút ý yêu thương, vô luận thế nào thì đây cũng không nên là cảnh ngộ mà Tần Vương, trưởng tử của đương kim hoàng đế phải chịu.
Hoàng đế không thích hắn sao? Là bởi vì Đậu Hoàng Hậu so ra kém Thôi nương nương sao? Nàng nghĩ thế. Nàng cũng không có cha mẹ, từ nhỏ sinh hoạt ở trong cung. Ở trong cung quy củ nghiêm khắc, Cố Hỉ Cô lại là người ngay thẳng, nàng chưa từng có cơ hội tùy hứng. Có lẽ chính vì điều này mà nàng đối với việc cha mẹ vô hạn sủng nịch hài tử trong truyền thuyết thì vô cùng ngưỡng mộ và khao khát. Những cung nữ tuổi lớn một chút mới tiến cung sẽ miêu tả cha mẹ trong hồi ức của mình thật đẹp. Có người quản giáo nghiêm khắc, có người vô hạn sủng nịch, nhưng bọn họ đều là người mà bọn nhỏ một khi quay đầu thì vĩnh viễn đều có thể chạy về lao vào trong lòng. Cha mẹ và nhà là những thứ khiến người ta hâm mộ biết nhường nào a.
Lý Tri Mân không tiếp tục nói chuyện. Hắn thả bút, giật giật tay, tựa hồ trong tay áo có cái gì đó làm hắn bị cộm lên. Hắn phảng phất nhớ tới cái gì đó nên vói tay vào trong tay áo, móc ra một viên minh châu màu xám, thập phần tùy ý nói: “Cái này thưởng cho ngươi.”
Hạt châu đó lớn bằng ngón cái, bên trong màu xám có lộ ra màu xanh, viên ngọc đó giống như bầu trời đêm vậy. Thế nhưng Lý Tri Mân không chút để ý mà giương mắt nhìn tiểu nha đầu đối diện, trong ánh mắt nàng phảng phất dâng lên một ngọn lửa nhỏ, sáng đến nỗi hắn vô cùng chắc chắn nàng rất thích viên ngọc này. Có điều nàng rất nhanh cúi đầu che khuất: “Nô tỳ vô công, không dám được thưởng……”
Trong cung, chỉ có cung phi có chút phẩm cấp mới dám đeo trân châu, nhưng cũng chỉ là những viên trân