Sau khi thưởng cho nàng hạt châu, Tần Vương lại thu hồi bộ dáng sa sút mềm yếu kia, trở lại với biểu tình an tĩnh trầm ổn trước sau như một. Bất quá hắn tựa hồ đang tìm niềm vui trong việc dạy dỗ Triệu Phác Chân. Hắn ở Hoa Chương Lâu nhiều hơn, có khi sẽ cầm công báo nói chút chuyện chính sự với Triệu Phác Chân:
“Công báo từ trước vốn rất được coi trọng, ở trong này có rất nhiều kiến thức, chỉ là hiện tại ít người còn thích xem công báo cũ —— Bọn họ lại không biết trong những thứ này có đạo lý, cũng giống như đang đọc sử sách. Lịch sử thường thường lặp lại, đặc biệt là trong hoàng gia, lật đi lật lại mới thấy chuyện cũ chuyện mới giống nhau đến kỳ lạ.”
“Ngươi phải chú ý xem lời phê của Tôn Ất Quân, còn có một ít chuyện trong nội viện vương phủ do hắn xử lý —— vương phủ năm đó cũng từng gặp hoả hoạn. Sổ con này ta cũng muốn ngươi tìm, năm đó Tôn Ất Quân mượn hoả hoạn mà thay đổi một nhóm người mà không chịu chút trở ngại nào. Những người đó hiện nay đều đặt ở lục bộ…… Ngươi có thể lật giở những công báo từ trước, cẩn thận tìm lý lịch của một đám quan viên xuất thân từ vương phủ. Trong vòng mười mấy năm ngắn ngủi, bọn họ đã đứng vững gót chân ở lục bộ thì lý lịch chắc phải rất sâu xa.”
“Tôn Ất Quân đã làm vị trí trường sử từ khi phụ hoàng khai phủ, làm đến hai mươi năm cũng không đổi ai cả. Hắn cũng không có thành tựu kinh người gì, cũng không có tiếng tăm, chỉ duy nhất có một lần đó là hắn để phụ hoàng lộ mặt trước Đông Dương công chúa, để nàng phát hiện ra một người thích hợp nhất, rồi đem phụ hoàng lên ngôi hoàng đế.”
“Hiện giờ hắn giữ chức Tể tướng nhiều năm, cũng không có nhiều thành tựu về chính sự. Hắn không có học thức uyên bác như đại học sĩ Thượng Quan Khiêm, lại không có nhiều đồ đệ bằng Nghiêm Tôn, kể cả Đông Dương công chúa cũng chướng mắt hắn, đã từng mắng thẳng vào mặt hắn là Tể tướng tượng đất. Nhưng mà dù vậy —— phụ hoàng vẫn để cho hắn ngốc ở chức vị đó. Ngươi có biết Cao Vĩnh Phủ không?”
Triệu Phác Chân không biết hắn vì sao bỗng nhiên chuyển tới người này: “Biết, Cao công công là ngự tiền đại tổng quản mà bệ hạ tín sủng nhất.”
Lý Tri Mân gật gật đầu: “Hắn là nội thị phụ hoàng tin sủng nhất, hiện giờ cũng coi như có chút địa vị. Nhưng hắn ở trước mặt Tôn Ất Quân lại vẫn luôn cung cung kính kính.”
Nói tới đây, hắn trầm mặc trong chốc lát, quay đầu nhìn Triệu Phác Chân: “Thượng Quan Khiêm là triều thần mà tiên đế trọng dụng. Phụ hoàng dùng hắn là muốn mượn sức triều thần mà tiên đế đã từng trọng dụng. Nghiêm Tôn là kẻ đứng đầu sĩ lâm, học sĩ nửa triều đều là môn hạ của hắn, bởi vậy phụ hoàng cũng muốn lung lạc hắn. Mà những người này thì Đông Dương công chúa cũng muốn lung lạc —— Có thể nói Tôn Ất Quân kỳ thật mới là tâm phúc chân chính của phụ hoàng. Hắn muốn làm cái gì, thường thường chính là thứ phụ hoàng muốn làm.”
Triệu Phác Chân suy nghĩ trong chốc lát nói: “Những người khác chẳng lẽ không biết bọn họ là người của bệ hạ sao? Bọn họ đều là xuất thân từ vương phủ, nhìn là có thể thấy rõ mà. Còn có…… Hắn làm sao mà lên làm được đến chức Tể tướng vậy?”
Lý Tri Mân nhếch khóe miệng trào phúng: “Đương nhiên mọi người nhìn ra được, nhưng là bọn họ khinh thường, hoặc là nói, Đông Dương công chúa căn bản là không đem phụ hoàng xem ở trong mắt —— những kẻ có tiếng nói trong việc chính sự thì hơn phân nửa là người của Đông Dương công chúa. Ngoài ra còn có một ít người giống Thượng Quan Khiêm là người của tiên đế, hoặc giống Nghiêm Tôn có cánh đầy đặn thì tự nhiên khinh thường về phe Đông Dương công chúa nhưng cũng sẽ không mạo hiểm đấu với nàng. Bọn người kia chịu giao ra chức vị Thượng thư Hữu thừa tướng chẳng qua vì đó chỉ là phó tương mà thôi, dù sao bọn họ cũng phải nể mặt phụ hoàng …… Chức quan của hắn là thỏa đáng nhất bởi vì nếu hắn nhậm chức Tả Thừa tướng thì chưa chắc đám người kia sẽ chịu. Trong cảm nhận của bọn họ, phụ hoàng bất quá chỉ là một con rối thôi. Nhưng các nàng đắc ý lâu rồi, lại bỏ qua đại nghĩa quân thần, có đôi khi tự nó đã có ưu thế. Con rối kia ở trêи ngôi vị chí tôn vô địch lâu thì cũng sẽ có người nghe theo hắn. Ha ha, đúng là vị trí vừa có danh vừa có quyền.”
Triệu Phác Chân bỗng nhiên đánh bạo hỏi một câu: “Điện hạ, ngài cũng muốn ngồi vào vị trí kia sao?” Bằng không vì sao hắn lại thao thao bất tuyệt nói với mình chuyện này chứ? Hắn rốt cuộc muốn làm cái gì?
Lý Tri Mân hơi kinh ngạc, nhìn tiểu nha đầu trước mặt đang dùng một đôi con ngươi trong vắt mà nhìn hắn, tựa hồ nàng không cảm thấy mình vừa nói cái gì đại nghịch bất đạo. Đúng là nha đầu to gan lớn mật. Hắn mỉm cười nói: “Hoài bích có tội, ta là đích trưởng tử, không có con đường khác có thể lui.” Nàng sẽ làm thế nào? Sẽ sợ chết sao?
Triệu Phác Chân làm bộ ngốc nghếch hỏi: “Bệ hạ hẳn là sẽ ủng hộ ngài.”
Gió từ bên ngoài cửa sổ thổi vào, trêи mặt Lý Tri Mân xẹt qua một tia bóng ma. Hắn im lặng thật lâu, trong lòng lại rất muốn bắt lấy cái móng vuốt nhỏ, đem tiểu tâm tư nhỏ bé nhưng to gan lớn mật của nàng xé ra, giống như dạy dỗ một con mèo nhỏ không nghe lời vậy. Nhưng hắn vẫn nhịn xuống, lắc lắc đầu nói: “Ngươi phải nhớ, người quý ở chỗ biết tự lập, đừng tưởng rằng có ai sẽ vô duyên vô cớ vô điều kiện ủng hộ ngươi.”
Triệu Phác Chân do dự trong chốc lát, vẫn là đem câu nói kia nuốt xuống —— kể cả cha mẹ ruột cũng không nguyện ý ủng hộ hài tử của mình vô điều kiện sao?
Đúng rồi, đây là hoàng gia.
Phụ phụ tử tử, quân quân thần thần, hoàng gia không có phụ tử huynh đệ, chỉ có quân thần, cha nghi ngờ con, con giết cha, huynh đệ tương tàn, không dứt trong lịch sử.
Triệu Phác Chân không khỏi có chút đồng tình với tên sát thân này. Hắn vì phụ thân mình che đậy gian tình mà còn giết người nhưng kết quả thì sao? Còn không phải cái gì cũng đều không có sao?
Lý Tri Mân kỳ thật nhìn ra được đồng tình trong mắt Triệu Phác Chân. Hắn cũng không cảm thấy bị mạo phạm, ngược lại cảm thấy buồn cười. Nha đầu to gan lớn mật này cha mẹ mình còn không biết ở phương nào, từ nhỏ đã vào cung làm