Rốt cuộc vẫn là trưởng tử của mình, việc tuyển phi còn có thể kéo dài. Thái Tử cũng chưa phong phi nên không phải vội, nhưng cung nữ thị tẩm thì lại không thể kéo dài nữa.
Biết mình đã ban cho nhi tử bốn cung nữ rồi nên trong lòng nhanh chóng ra quyết định, đem những người thành thật yếu đuối, nhan sắc thường thường lúc trước đều lau sạch, lại đem Lam Tranh đang hầu hạ bên người phái đến Tần Vương phủ.
“Ngươi ở bên người ta hầu hạ, cũng coi như là nhìn Vương gia lớn lên. Hiện giờ Vương gia cũng lớn, có chủ ý của chính mình, Nguyễn mụ mụ ta biết, tính tình nàng mềm mại, quản không được những kẻ có chút lòng bên cạnh. Ngươi là người nhất quá lại hiểu chuyện, để bên cạnh Vương gia quản thúc thêm một hai, còn về danh phận thì chờ Vương phi vào cửa thì sẽ không thiếu phần ngươi.”
Lam Tranh vốn là người đắc dụng của Đậu Hoàng Hậu, diện mạo cũng tính xuất sắc, lại thập phần thận trọng khiến Đậu Hoàng Hậu rất là bớt lo. Từ những việc vặt vãnh trong cung, đến những đồ vật nhỏ trong Trường Nhạc Cung nàng ta đều nhớ rõ ràng mạch để nhắc nhở Đậu Hoàng Hậu. Ở trong cung nàng cũng có nhân duyên tốt, làm việc luôn thỏa đáng chu đáo, mọi người từ trêи xuống dưới đều gọi nàng một tiếng Lam tỷ tỷ. Tuổi nàng đã hơi lớn, đã hai mươi, lớn hơn Lý Tri Mân bốn tuổi, cũng đến tuổi thả ra cung. Đậu Hoàng Hậu vốn thấy nàng được việc nên muốn giữ lại một hai năm, chọn cho một mối tốt gả đi, lại thưởng nhiều nhưng hiện giờ không yên lòng nên mới kêu Lam Tranh tới công đạo.
Lam Tranh từ khi còn ở vương phủ đã hầu hạ bên người Đậu Hoàng Hậu. Lý Tri Mân khi còn nhỏ cũng kêu nàng tỷ tỷ. Nàng vốn nghĩ làm việc thật tốt rồi chọn nhà nào tốt mà gả vào. Chỉ là hiện giờ Hoàng Thượng và Hoàng Hậu, mỗi người đều chỉ là con rối của Đông Dương công chúa, Đậu Hoàng Hậu lại xuất thân thấp hèn, nàng ta hầu hạ bên người Đậu Hoàng Hậu thì làm gì gặp được phu quân tốt. Phàm là người có chút tiền đồ thì đều không trêu chọc nữ quan bên người Hoàng Hậu. Thế nên nàng cũng chỉ cố gắng qua ngày, chờ lấy chút của hồi môn rồi ra ngoài tìm một nhà tốt tốt mà gả. Không nghĩ tới gần đến lúc ra cung thì Đậu Hoàng Hậu bỗng nhiên có an bài này. Nàng ta nghĩ nghĩ lại thấy đây là con đường tốt nhất giành cho mình rồi nên cũng không dám nói cái gì, chỉ là cười nói: “Nương nương có mệnh, nô tỳ không dám từ, chỉ là công chúa rốt cuộc tuổi còn nhỏ, chuyện trong phòng Vương gia nương nương có nên hỏi qua Nguyễn cô cô trước không?”
Nhờ nàng nhắc nhở, Đậu Hoàng Hậu cũng nhớ tới: “Đúng rồi, những người trong cung phái đến đã hơn một năm, cũng không thấy Nguyễn mụ mụ nói cái gì, chỉ tưởng nàng ta lớn tuổi nên không để bụng mấy chuyện lặt vặt.” Nói xong nàng ta liền sai người đi truyền Nguyễn cô cô tiến cung.
Đợi Nguyễn cô cô vào cung, Đậu Hoàng Hậu vừa thấy đã hỏi: “Sao không thấy ngươi nói đến mấy nha đầu hầu hạ bên người Đại Lang? Ta vốn còn chờ Đại Lang lớn hơn một chút mới an bài thị tẩm nhưng hiện giờ nghe nói bên người Đại Lang có một nha đầu vô cùng được yêu thích, rất là trêu hoa ghẹo nguyệt, ngày cả Thượng Quan gia công tử cũng muốn xin?”
Nguyễn cô cô bị nàng hỏi thì ngẩn người, suy nghĩ trong chốc lát mới cười nói: “Hóa ra là mấy nha đầu Triệu Phác Chân, Đinh Hương. Các nàng không phải năm trước nương nương thấy trong phủ thiếu người nên ban xuống sao? Lúc ấy vừa đúng dịp trong viện Vương gia thiếu người hầu hạ, bọn họ cũng rất có khả năng, nô tỳ liền thương lượng với Vương gia rồi phân công bọn họ làm việc. Hiện giờ vài người cũng đều cẩn trọng làm việc, cũng không làm ra chuyện gì không tốt. Còn chuyện thị tẩm thì từ ai nói vậy? Vương gia hiện giờ bên người cũng không có an bài nha đầu thông phòng thị tẩm. Nương nương ngẫm lại, Vương gia từ nhỏ chính là hài tử thành thật, trưởng bối không mở miệng thì đâu dám giống những công tử không tiền đồ, làm trò mèo mỡ ăn vụng chứ? Nương nương nếu không tin nô tỳ thì cũng nên tin Vương gia a.”
Nguyễn cô cô suy nghĩ xong lại nói: “Còn nếu nói đến Triệu Phác Chân kia thì đó cũng là một đứa nhỏ thành thật. Vương gia coi trọng nàng là bởi vì đứa nhỏ này là từ Nội Tàng Thư Khố mà ra, sửa sang lại công văn rất tốt, thứ đã gặp qua thì sẽ không quên. Trong nội viện vương phủ có công văn lúc trước Hoàng Thượng lưu lại, Vương gia chính là yêu cầu người đắc lực sửa sang lại, mà nương nương chính là ban đến một nha đầu vô cùng thích hợp cho công việc đó. Hài tử kia hiện giờ đang cùng Tống Triêm tiên sinh học vẽ, nghe Vương gia nói Tống Triêm tiên sinh rất là cao ngạo, ít nhiều đại quan quý nhân muốn mượn sức mà hắn đều chướng mắt. Hiện giờ hắn vì nha đầu Phác Chân kia nhớ rõ một cuốn sách quý, thiếu vương phủ chúng ta một cái ân tình nên Vương gia đang muốn nương việc này để về sau lôi kéo nhân tài đâu. Nương nương nhưng đừng oan uổng Vương gia. Còn chuyện Thượng Quan gia công tử hỏi xin nha đầu đó thì chẳng qua là vì muốn hạt châu kia, sau nghe nói lại là mượn có kết giao với Tống tiên sinh. Thượng Quan gia cũng là thế gia đại tộc, nơi nào hiếm lạ thứ đồ này chứ? Theo nô tỳ thấy thì họ nhất định là thấy Vương gia nhà chúng ta tốt, muốn mượn cây thang mà kết giao, phô trương chút.”
Nghe những lời này, Đậu Hoàng Hậu trong lòng cũng thoải mái chút, trêи mặt biểu tình cũng hòa hoãn nhiều. Cá tính nàng cường ngạnh, bởi vậy nhũ mẫu của hài tử phàm là có chút tính tình không phù hợp đều bị nàng đuổi đi. Những người lưu lại tự nhiên đều là người nhu thuận nghe lời. Nguyễn cô cô tuy rằng một lòng chỉ nói chuyện của Lý Tri Mân nhưng nàng nghe lại rất xuôi tai. ĐÚng rồi, chính mình chọn mấy nha đầu kia, vốn dĩ chính là những người xuất sắc, nhi tử cũng nghe lời mình mới sử dụng. Tuy rằng ngày thường nhi tử có chút chất phác, thiếu phần cơ linh nhưng vẫn nghe lời mình, sao dám tùy tiện thu dùng nha hoàn mà không nói với mình một tiếng chứ? Nguyễn cô cô quản nội viện vương phủ, nếu nàng nói không có thì tất nhiên là nhi tử chưa từng thu dùng nha đầu nào.
Nếu như thế thì mấy người kia không hẳn là mấy cái hồ ly tinh. Đậu Hoàng Hậu nghĩ nghĩ, vẫn gõ Nguyễn cô cô vài câu, lại kêu Lam Tranh lại đây, công đạo một vòng rồi liền muốn tống cổ Lam Tranh đi Tần Vương phủ.
Lam Tranh tiếp ý chỉ, tự nhiên cũng đã sớm hỏi thăm rõ ràng tình huống trong Tần Vương phủ. Trong lòng nàng ta âm thầm ra chủ ý, lúc tưới vương phủ thì chủ động tươi cười chào hỏi: “Vương gia khai phủ bên ngoài, nương nương ngày ngày lo lắng nên mới phái ta tới hầu hạ Vương gia. Chúng ta đều là trong cung đến, tuổi ta lớn hơn, lại ở bên người nương nương hầu hạ, hiện giờ lại được nương nương giao trọng trách, cũng không dám khinh thường, còn thỉnh bọn muội muội hỗ trợ ta.”
Mấy người Đinh Hương đều biết Lam Tranh ngày thường là người được yêu thích bên cạnh nương nương, hiện giờ được phái đến tất nhiên là có nhiệm vụ khác