Thượng Quan Lân thẳng đến đêm khuya mới về sân, Chi Tử một bên giúp hắn thay quần áo một bên oán giận: “Đại gia ngài hôm nay đi nơi nào cũng không nói với chúng ta một tiếng chứ? Hôm nay lão gia tới, cô nương cho người tới thỉnh, nói là muốn cùng qua thỉnh an lão gia, kết quả ngài lại không ở đây, cô nương cho người đi tìm khắp nơi cũng không thấy. Cũng không biết khi nào ngài về, chờ không được đành tự mình đi thỉnh an. Gia nhìn xem ngài làm chuyện này, cẩn thận ngày mai sáng sớm lão gia tìm người mắng vốn.”
Thượng Quan Lân mang theo vài phần men say nói: “Cứ để ông ta mắng là được, cũng không phải lần đầu tiên!”
Chi Tử nói: “Gia cũng đừng để trong lòng. Nô tỳ nghe nói Triệu nữ quan bên người Tần Vương hôm nay ngắt hoa Lục Ngạc mà phu nhân trước tự tay trồng. Lão gia nể mặt Tần Vương nên cũng không so đo, còn tiễn nữ quan kia đi. Nhưng sợ ngày mai có tiểu nhân nói láo trước mặt lão gia, ngài lại không có mặt ở đó lúc ấy, sợ lão gia tức giận lại tính sổ với ngài đâu.”
Thượng Quan Lân ngẩn ra, người cũng tỉnh vài phần: “Ngươi nói ai ngắt hoa của mẫu thân tự trồng?”
Chi Tử nói: “Còn không phải Triệu nữ quan bên người Tần Vương điện hạ sao? Hôm nay là Chu Bích bên người tiểu thư nói với ta, nàng dạo vườn đi lạc, vào trong sân, có lẽ thấy hoa hiếm lạ nên hái xuống dưới. Đúng lúc đó lão gia cũng ở trong vườn thấy được mới dẫn ra ngoài, cho người đưa về viện.”
Thượng Quan Lân bỗng nhiên cười nhạo một tiếng: “Cha ta không tức giận đi?”
Chi Tử lắc đầu nói: “Đó dù sao cũng là người của Vương gia, sao ngài ấy có thể so đo.”
Trêи mặt Thượng Quan Lân mang theo tia cười lạnh: “Ngắt thật tốt!” Hắn cũng không nói tiếp mà chỉ trực tiếp lên giường, giày cũng không cởi, cứ thế ngủ mất.
Chi Tử nghe hắn nói thì chỉ nghĩ là hắn say, cũng không có biện pháp cùng hắn lý luận, chỉ phải hầu hạ hắn ngủ.
Sáng sớm hôm sau lúc rửa mặt chải đầu, Chi Tử thấy hắn không đề cập đến chuyện kia thì cũng không rõ hắn còn nhớ rõ hay không. Có điều vị gia này mặt đổi như lật sách, tính tình ngang bướng nên nàng ta không dám hỏi, chỉ cẩn thận nói: “Gia có muốn cho người sang báo cô nương một tiếng rồi cùng đi qua thỉnh an lão gia không?”
Thượng Quan Lân ừ một tiếng nhưng vẫn không đề cập tới chuyện ngắt hoa. Trong lòng Chi Tử quay cuồng, lại không dám hỏi lại mà chỉ hầu hạ hắn ra ngoài, cùng Thượng Quan Quân đi thỉnh an, lại bồi Thượng Quan Khiêm đi thỉnh an Thái Tử và Tần Vương. Tiệc đãi được mở ra, sau đó Thượng Quan Khiêm liền phải về thành, Thái Tử cùng Tần Vương cũng khách khí đưa tiễn hắn.
Tiễn Thượng Quan Khiêm xong, Thượng Quan Lân hứng thú bừng bừng tìm Tống Triêm cùng Triệu Phác Chân nói: “Các ngươi biết hai anh em ngày đó tới đây sao?”
Tống Triêm thấy hắn tinh thần sáng láng thì đã thấy đau răng: “Ngươi nói là Công Tôn huynh đệ kia? Tiểu tử ngươi lại nghe được cái gì rồi?”
Thượng Quan Lân liếc đôi mắt qua Triệu Phác Chân, đắc ý dào dạt: “Nhà ta có môn khách, từ trước có ở trêи giang hồ trộn lẫn một thời gian, hôm qua nghe ta kể chuyện thì mới nói Công Tôn huynh đệ rất có thể chính là ‘ thần y quỷ sát ‘ nổi danh trêи giang hồ! ”
“Thần y quỷ sát?” Tống Triêm vỗ cây quạt trong tay, rất có hứng thú: “Ca ca chính là thần y, đệ đệ chính là quỷ sát sao?”
Thượng Quan Lân nói: “Còn không phải sao? Công Tôn Ngạc chính là thần y nổi danh trêи giang hồ, ngày đó tới đỡ đẻ chính là dùng dao mổ trâu giết gà. Nghe nói hắn đặc biệt tinh thông độc thuật. Đệ đệ hắn là Công Tôn Nhận, cũng là sát thủ nổi danh trêи giang hồ! Hắn máu lạnh vô tình, lấy tiền rất cao, giết người không một lần thất thủ! Huynh đệ hai người một người giết người một người cứu người, cho nên được gọi là thần y quỷ sát! Trêи giang hồ không ai dám chọc bọn hắn!”
Tống Triêm nghe đến răng đau: “Ngươi đây là đọc nhiều tiểu thuyết chí dị quá đi! Lại còn giết người vô số nữa chứ? Nếu thế, hắn đến đây chẳng phải quan phủ nên tới bắt lại sao? Còn để bọn họ nghênh ngang đi tới đi lui nữa hả?”
Thượng Quan Lân xuy một tiếng: “Tống tiên sinh ngươi đúng là không biết. Người ta căn bản không trực tiếp nhận ủy thác. Ngài có nghe nói đến Vạn Hoa Lâu không? Nơi đó chính là nơi nhận ủy thác. Ngài muốn bắt hắn thì phải có chứng cớ a, cái gì cũng không có, chỉ dựa vào truyền thuyết, cũng không có ai tố cáo thì ai mà biết cái gì. Chỉ có người trong cuộc mới biết thôi.” Hắn nói xong lại dựa vào Triệu Phác Chân cười nói: “Ta hôm qua mang theo mấy môn khách chạy tới thôn trang kia tìm bọn họ. Nghe nói người bệnh trong thôn là bằng hữu trước đây của bọn họ, ta cho không ít tiền mới hỏi được, hiện tại bọn họ đang ở trong chùa Miểu Vân tại kinh thành……”
Tống Triêm nhạo báng: “Ngươi tốt nhất cũng đừng gây thêm phiền toái nào cho Thượng Quan gia. Nếu thật là sát thủ thì ngươi đến gần bọn họ chỉ rước thêm họa. Còn nếu không phải sát thủ, ngươi vô cớ ngờ vực thì cũng gây phiền toái cho họ, tội gì chứ?”
Thượng Quan Lân hừ lạnh một tiếng: “Máu trêи người lão nhân ngài đều lạnh hết rồi thì biết cái gì? Mười bước giết một người, ngàn dặm không lưu dấu vết, tên kia tuổi còn trẻ đã có một thân cõ công cao cường thế kia tất nhiên là có bí quyết, nếu có thể học ……”
Tống Triêm trả lời lại một cách mỉa mai: “Đầu ngươi cùng đậu hũ thì có cái gì khác? Trêи đời này không có cái gì không nỗ lực là có thể có được, thiên phú có tốt cũng thế thôi…… Thế gia đệ tử cư nhiên lại có ý tưởng buồn cười này. Thượng Quan gia xuống dốc trong tay ngươi chắc rồi……”
Hai người mấy ngày nay đã nghiễm nhiên thành bạn vong niên. Thượng Quan Lân ban đầu còn gọi tiên sinh tiên sinh, cũng khách khí vài câu nhưng sau đó quen rồi thì bọn họ liền gọi nhau lão