Xuân Minh Lâu trước sau kỳ thật cũng có vườn, trong vườn có hành lang, xây núi giả cùng ao nước, trồng hải đường, chuối và nho. Ngày xuân cảnh trí dạt dào nhưng hiện giờ đã là đầu đông, hoa cúc đã tàn, hoa mai chưa nở, mọi thứ tiêu điều héo hon. Nhưng vẫn có không ít sĩ tử cầm sách ngồi ở hành lang khổ đọc, trêи hành lang cũng có không ít sĩ tử nhỏ giọng đọc kinh nghĩa. Bọn họ nhìn thấy Triệu Phác Chân đi đến thì có không ít người hơi hơi khom người thăm hỏi. Có không ít người tò mò xem Thái Tử, cùng Tần Vương mặc quần áo quý giá đi tới, nhưng cũng có người vẫn nhìn thẳng sách, lo đọc sách của mình.
Mà ở bên sườn viện cũng có không ít thư sinh đang vùi đầu chép sách. Có vài người trêи bàn quả nhiên đều để một chuỗi bánh xâu tiền cùng với nước trà. Có một nha hoàn búi tóc song hoàn đi qua, nhẹ tay nhẹ chân thêm nước trà cho bọn họ. Có những người nghèo khổ, trêи áo mụn vá chồng chất nhưng trêи mặt không có vẻ đau khổ hèn mọn. Có những sĩ tử quần là áo lượt nhưng lại không kiêu ngạo. Thậm chí có vài người mặc quần áo ngắn, nhìn đã biết không phải người đọc sách nhưng cũng ở trong sảnh cầm lấy quyển sách mà chăm chú đọc. Lúc đi qua gian đọc sách của phụ nữ và trẻ em thì thấy có không ít phụ nhân mang theo hài tử ở bên trong đọc sách. Nếu hài tử khóc nỉ non thì lập tức có người lại đây thỉnh phụ nhân ôm hài tử ra ngoài, trấn an tốt rồi lại trở vào. Mọi người trong gian này rõ ràng rất quen thuộc với Triệu Phác Chân nên nhìn thấy nàng thì đều tươi cười đón chào. Không ít hài tử còn trực tiếp chạy qua đây lôi kéo góc áo nàng nhưng vẫn vô cùng ngoan ngoãn mà không phát ra tiếng động quấy rầy người khác, mà chỉ nói thầm vào tai nàng.
Lý Tri Bích mang theo mọi người đi dạo một vòng khiến bọn họ thập phần thưởng thức. Lý Tri Bích vỗ vai Lý Tri Mân nói: “Mân đệ thật là công đức vô lượng, hàn sĩ trong thiên hạ đều nở nụ cười a.”
Lý Tri Mân cười nói: “Thái Tử điện hạ quá khen, ta nhưng tính là cái gì. Chỉ có thừa một cái sân để Tống Triêm tiên sinh làm thôi.”
Lý Tri Bích cười hỏi: “Đúng rồi, sao không thấy Tống tiên sinh?”
“Ngài ấy nói là muốn đi Liêu Dương thăm bạn hữu nên đã xuất phát nửa tháng rồi.”
Hai người hàn huyên trong chốc lát, Thượng Quan Quân vẫn luôn trầm tư không nói chuyện nhiều. Lư Nhất Vi vẫn còn xấu hổ không dám nói. Lý Tri Bích thật cẩn thận hỏi Thượng Quan Quân vài câu về Thượng Quan Lân mà nàng kia lời ít ý nhiều nói: “Huynh ấy trở về liền đi quân doanh, trong nhà chỉ nhờ người đưa đồ vật qua vài lần, nghe nói bên đó quản rất nghiêm.” Nàng đã xem một vòng Xuân Minh Lâu nên liền chào từ biệt: “Cũng đi chơi nửa ngày rồi, sợ người nhà lo lắng, thần nghĩ vẫn nên đưa biểu muội trở về thì tốt hơn.”
Lý Tri Bích thật vất vả bắt mới có thời cơ được đi cùng Thượng Quan Quân nhưng lại bị chính mình phá hỏng nên thập phần thất bại, nhìn Thượng Quan Quân đi rồi thì cũng nói vài lời với Lý Tri Mân rồi cũng đứng dậy cáo từ.
Lý Tri Mân tiễn Lý Tri Bích rồi ngồi ở phòng khách hậu viện chậm rãi uống trà đến xuất thần. Triệu Phác Chân lại biết đây là điềm báo hắn muốn phát tác nên đứng một bên mà lo lắng đến run lên.
Từ lần trước trở về từ Chiết Quế trang, đã nhiều ngày nàng không thấy Lý Tri Mân, nhưng nàng cũng không dám quên đây là tên sát thần, mặt ngoài hắn vẫn bình thường nhưng trêи thực tế trong lòng hắn có bao nhiêu cong vẹo thì chẳng ai biết được. Chỉ nói đến việc Tống Triêm đi thăm bạn này nàng cũng biết là không đơn giản như thế. Trước khi đi Tống Triêm ở kho sách tìm rất nhiều sách bên kia tới xem, lại cố ý cùng Lý Tri Mân mật đàm. Lấy hiểu biết của nàng thì chắc chắn ông ta không phải chỉ đi thăm bạn đơn giản bởi vì thời điểm đi ra ngoài ông ta còn mang theo thị vệ, chắc chắn là có việc trong người.
Trong lòng nàng vừa âm thầm chửi thìn Lý Tri Mân đột nhiên đem chén trà đặt xuống, mở miệng: “Hôm nay bánh mà Lư gia tiểu thư ăn chắc là có vấn đề đi?”
Hắn nói thẳng nhưng lại một châm thấy máu, khiến lưng Triệu Phác Chân nổi lên một tầng mồ hôi. Nàng trộm liếc nhìn Lý Tri Mân, thấy hắn cười như không cười nhìn chằm chằm mình. Mấy ngày không gặp, hắn giống như lại thay đổi một chút, khí sắc không tồi, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm khiến người khác không khỏi rùng mình. Hắn bây giờ so với bộ dáng nửa híp mắt lúc ở cùng Thái Tử vừa rồi thật khác nhau hoàn toàn.
Triệu Phác Chân trong lòng rung lên vì nàng biết động tay chân với đồ ăn của quý nhân là tối kỵ, huống hồ nơi đó đó còn có Thượng Quan tiểu thư, nếu đáp không tốt thì sợ khó giữ được cái mạng này.
Nàng thật cẩn thận mà trả lời: “Nàng ấy vừa đến đã sai sử người đi tìm sách nọ kia, khoe khoang Lư gia các nàng rất nhiều sách. Nô tỳ nghĩ quý nhân khó hầu hạ nên cho người mang chút bánh tiêu thực kia lên, nghĩ các nàng đi dạo lâu như vậy, ăn chút bánh tiêu thực vào đói bụng liền sẽ đi về……”
Lý Tri Mân gắt gao nhìn chằm chằm nàng: “Tiêu tam tiên?”
Triệu Phác Chân nói: “Vâng, Tống tiên sinh cho người làm chút bánh này. Ngài ấy nói là làm chút bánh này, hàng ngày ăn nhiều thịt cá, lại ăn chút bánh thì thân mình mới tốt. Bánh này dùng mầm lúa mạch, tiêu sơn tra, tiêu thần khúc, còn lăn thêm chút bột phấn của mấy gia vị nữa, hương vị làm ra cũng không tệ, chỉ là ăn vào thì sẽ mau đói……”
Không khí tựa hồ buông lỏng xuống dưới, Lý Tri Mân rốt cuộc không nhìn chằm chằm nàng nữa mà cầm lấy chén trà mà nói một câu. “Quá bỡn cợt, về sau không được làm như vậy nữa.” Nha đầu này quá gian xảo, Lý Tri Mân trong lòng nghĩ, không thể quá phóng túng nàng. Một khắc không thấy thì liền xảy ra chuyện, lần trước chuyện ở Chiết Quế Viên còn chưa ngừng thì đã lại có chuyện này —— nhưng cũng nhìn ở việc Thượng Quan Lân ra sức như vậy mà nàng cũng không quay đầu phản bội mình thì vẫn có thể bỏ qua…… Chỉ là cần giám sát chặt chẽ chút.
Triệu Phác Chân hơi hơi nhẹ nhàng thở ra: “Vâng.” Kỳ thật nàng cũng có chút hối hận sau khi đưa bánh. Nàng thấy Lư Nhất Vi cùng Thái Tử cãi cọ thì hiển nhiên cho thấy nàng ta vừa mới đến kinh thành, muốn vội vã chứng minh chính mình. Y phục trêи người nàng cũng không phải thuần thục mà là mới làm, chắc là vì đến kinh thành mới được chuẩn bị. Chắc người nhà nghĩ kinh thành đã vào đông nên mới tuyển một chút quần áo họa tiết hoa mai, như vậy có thể mặc vào thời điểm ăn tết. Nhưng mà hiện tại thời tiết này mà mặc như thế là còn quá sớm, mà tiểu thư quý tộc trong kinh mỗi người đều