Ngoài trời lại đổ một hồi tuyết, toàn bộ thâm cung phảng phất đều bị vùi lấp trong tuyết băng lạnh. Tường đỏ, mái ngói sắc vàng cũng ảm đạm đi vài phần.
Lý Cung Hòa ngồi ở ngự thư phòng, trong tay cầm quyển sách, đọc từng trang một.
Tôn Ất Quân không tiếng động, chậm rãi đi vào thư phòng, hành lễ. Lý Cung Hòa giương mắt nhìn đến hắn thì ôn thanh nói: “Thứ Khanh xin đứng lên”, ông ta gọi thẳng tên tự của Tôn Ất Quân, bộ dạng thập phần quen thuộc: “Thế nào?”
Trêи mặt Tôn Ất Quân vẫn rất trầm ổn, nhưng trong mắt rốt cuộc có kϊƈɦ động khó nén: “Thần đã che mắt dẫn hắn đi qua mấy chỗ mà hoàng thượng chỉ điểm, lúc đó trời cũng tối, hẳn là hắn không thể nhận ra được đó là chỗ nào.”
Lý Cung Hòa buông sách xuống: “Nga? Hắn nói thế nào?”
Tôn Ất Quân nói: “Chỗ đầu tiên, hắn xem qua liền nói hành lang và lầu các sắp xếp theo vị trí “Phó lăng chủ”, người trong nhà hoặc là bị thuộc hạ quản chế hoặc ỷ vào hạ nhân hoặc con cháu.”
Khóe mắt Lý Cung Hòa hơi hơi nhảy dựng, bất động thanh sắc: “Vậy có phương pháp phá giải không?”
Tôn Ất Quân nói: “Có, chỉ cần đóng thêm một tầng tiểu lâu ở phía giữa hành lang và trong phòng là có thể phá cục diện này.”
Lý Cung Hòa nhàn nhạt nói: “Chỗ thứ hai thì sao?”
Tôn Ất Quân nói: “Sân phơi nghiêng, Bạch Hổ bị vây, bức hổ nhảy tường, tất sinh nữ họa, chủ nhà dễ bị nữ tử uy hϊế͙p͙ hoặc là bị nữ tử gần bên cạnh gây tai họa.”
Lý Cung Hòa xoa xoa ấn đường: “Tiếp tục.”
Tôn Ất Quân nói: “Cách hóa giải là dỡ phòng kia xuống hoặc là chuyển đi.”
“Nơi thứ ba, sân phơi có nước, rất tốt về phong thuỷ, khiến chủ nhà tài vận cực tốt, nhưng nên tài vận cực giai, cố tình hoa tiêu thân cận quá, phạm phải cắt chân sát, tuy có tài vận nhưng lại dễ bị bệnh tật, tuổi thọ không dài.”
Lý Cung Hòa trêи mặt tối tăm: “Chỗ cuối cùng thì sao?”
Tôn Ất Quân thập phần cẩn thận nói: “Chỗ thứ tư là xem từ trêи núi xuống, nói phủ đệ kia hiển nhiên đã được cao nhân chỉ điểm, giữa phủ có hồ nước, ở giữa có một hành lang xuyên qua phủ đệ trước sau, làm cho toàn bộ phủ đệ giống như một cây cung nỏ, đối diện với đầu rồng, toàn bộ long vận đều bị chỗ này cướp đi, thế cực cường thịnh.”
Tôn Ất Quân một lát sau lại nói: “Thần lúc sau có đi tới Hàm Nguyên Điện nhìn, từ trêи cao nhìn xuống thì quả nhiên thấy nó đối diện với chỗ đầu rồng.”
Lý Cung Hòa hừ lạnh một tiếng: “Đó là nơi Thánh Hậu từng ở, nhưng cái ao là gần đây mới đào, thật là lòng muông dạ thú —— cái gọi là cao nhân thì chắc là Chử Thời Uyên rồi.”
Tôn Ất Quân không nói lời nào, Lý Cung Hòa thần sắc biến ảo, một lát sau mới hỏi: “Vậy có phương pháp hóa giải không?”
Tôn Ất Quân nói: “Có mấy cái phương pháp, một là đem bố trí trong cung biến thành thế chặt đầu, tức sẽ gây phản phệ, hoặc xây một ngọn núi trong phủ, làm thành thế ngăn mũi tên……”
Lý Cung Hòa nói: “Như thế động tĩnh quá lớn.”
Tôn Ất Quân chậm rãi nói: “Có biện pháp không gây động tĩnh lớn nhưng hiệu quả chậm, cần đến mấy năm.”
Lý Cung Hòa nói: “Nói nghe chút đi.”
Tôn Ất Quân tiến lên thi lễ thứ tội, sau đó ở trêи long án vẽ ra: “Vị tiên sinh kia, tòa nhà này ở trước quan đạo, nếu là có thể nghĩ cách trồng một loạt cây cổ thụ ở đây, sau mấy năm thì cổ thụ mọc cao sẽ phá bố cục này nhưng thời gian thì dài chút.”
Lý Cung Hòa lạnh lẽo nói: “Mười mấy năm đều chờ được, thêm mấy năm thì có đáng gì?”
Tôn Ất Quân đã ngầm hiểu: “Nếu như thế, thần mấy ngày nay liền tìm Công Bộ tới bàn luận một chút.”
Lý Cung Hòa gật gật đầu, Tôn Ất Quân chần chờ trong chốc lát, chậm rãi nói: “Có cần đi Tần Vương phủ sửa chữa chút…… Lại chọn cho Vương gia một phủ đệ khác……”
Lý Cung Hòa lại cực nhanh nói: “Không cần.” Hắn giương mắt nhìn đến Tôn Ất Quân thật sâu cúi đầu, thì dừng một chút mới nói: “Thời gian Công Tôn huynh đệ xuất hiện quá khes, trước đó lại cùng Tần Vương, Thái Tử đều có tiếp xúc, nghe nói Thượng Quan gia tiểu tử kia cũng từng qua chào hỏi bọn họ phải không?”
Tôn Ất Quân nói: “Bệ hạ là nghi ngờ Công Tôn huynh đệ có người sai sử sao? Nhưng nếu ngay từ đầu đã có sai sử thì sẽ không nên để nhiều người thấy bọn họ có tiếp xúc với Thái Tử, và Vương gia. Huống chi, thần phái người tra hỏi thì ngày đó chuyện ở Thượng Quan gia trang viên đều là đột nhiên bộc phát.”
Lý Cung Hòa nhàn nhạt nói: “Cứ để thời gian chứng minh đi.”
Đại khái là thời tiết quá lạnh lẽo, trêи mặt Lý Cung Hòa cũng có chút tối tăm, phảng phất bộ dạng từ phụ cười cười nói nói với ba vị hoàng tử hôm trước đã biến mất, lúc này chỉ còn lại bộ dạng quả nhân chí cao vô thượng kia.
Tôn Ất Quân