Có lệnh vua, không chờ Triệu Phác Chân nghĩ kỹ thì Lý Tri Mân liền xuất phát.
Ký Châu cách kinh thành một quãng đường khá xa. Nhưng lần này phụng mệnh hoàng thượng đi tuần nên người hầu tự nhiên sẽ chuẩn bị đầy đủ trêи vương giá, ra khỏi kinh mới nhập thêm những người khác. Chờ ra đến quan đạo thì đường bắt đầu có chút xóc nảy. Đây là lần đầu tiên ra xa nhà, Triệu Phác Chân ban đầu còn có chút mới mẻ, sau đó rất nhanh đã bị cảnh vào đông chỗ nào cũng tàn úa cùng với xe ngựa xóc nảy làm cho chán nản và hoảng đến choáng váng. Nàng là nữ quan duy nhất đi theo nên có thể đi một mình một xe, cũng nghe theo lời dặn của bọn Văn Đồng là mang theo chăn nệm thật dày nhưng không có hiệu quả mấy. Lung lay một ngày, Triệu Phác Chân tuy rằng không có nôn nhưng cũng bị đè nén đến quá mức.
Buổi tối tới trạm dịch, Triệu Phác Chân cố chống đỡ mà hầu hạ Lý Tri Mân dùng cơm, chính mình lại không ăn vào. Văn Đồng lần này cũng đi theo, nhìn thấy bộ dạng của nàng thì cũng đồng tình hỏi: “Lúc trước bảo ngài ăn trần bì tím tuyết hoàn, ngài có ăn không?”
Triệu Phác Chân mặt như màu đất, lắc lắc đầu: “Ăn rồi nhưng vô dụng.”
Văn Đồng nói: “Ta còn có chút hoắc hương hoàn, ngài uống một viên vào, rồi ăn chút ít. Chúng ta giờ ở bên ngoài, kể cả trong trạm dịch cũng không giống vương phủ, qua giờ cơm thì muốn chút nước ấm cũng khó.”
Triệu Phác Chân gật gật đầu, miễn cưỡng ăn chút rồi đi nghỉ luôn. Bởi vì đây là vương giá nên trạm dịch tự nhiên là mang những thứ tốt nhất ra nịnh hót. Sau khi nghỉ ngơi một đêm thì nàng cũng thấy khá hơn nhiều.
Ngày thứ hai lúc lên xe, Văn Đồng từ đằng trước chạy lại đây, cười nói với Triệu Phác Chân: “Chân cô nương, Vương gia thỉnh ngài đến trong xe hầu hạ.”
Triệu Phác Chân ngẩn ra: “Không phải có công công đi theo hầu hạ sao?”
Văn Đồng cười nói: “Chắc Vương gia có chuyện gì muốn hỏi ngài? Đậu đại nhân cũng đang nói chuyện với Vương ở đó.” Nói xong hắn liền đi lên lấy tay nải tùy thân cho nàng.
Vấn đề Hoa Uyển hỏi nàng đêm hôm trước vẫn còn rối rắm ở trong đầu, Triệu Phác Chân thật sự không muốn nhìn thấy Lý Tri Mân, nhưng Văn Đồng đã cười dẫn đường nên nàng vẫn căng chặt da đầu mà đi lên xe.
Vương giá quả nhiên to rộng, ba người ở bên trong vẫn có vẻ vô cùng rộng rãi. Trong xe con có thảm lông chồn mềm mại thoải mái, có lò sưởi. Lý Tri Mân dựa vào trêи giường to rộng thoải mái, phía sau lót đệm mềm, đang cùng Đậu Thanh, Thiệu Khang ở đối diện trò truyện. Đậu Thanh là trưởng tử của quốc cữu gia Đậu Lý Lâm, là anh em bà con với Lý Tri Mân, ngày tết thường xuyên tới vương phủ nên Triệu Phác Chân cũng nhận ra hắn. Hắn nhìn thấy Triệu Phác Chân lên xe thì cũng khom người hành lễ cười nói: “Triệu thượng cung.”
Triệu Phác Chân vội vàng đáp lễ. Lý Tri Mân thì chỉ liếc mắt nhìn nàng, cũng không nói chuyện, chỉ tiếp tục cùng Đậu Thanh nói: “Ký Châu bên kia nghe nói có lộc nhung tốt lắm, nhận tiên mua chút về cho cữu cữu.”
Đậu Thanh cười nói: “Vẫn nên làm tốt việc được giao đã. Vương gia đã nghĩ đến thị sát dân tình như thế nào cho tốt chưa?”
Lý Tri Mân nói: “Lần này trận thế trong triều loạn vô cùng. Có vài người cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, liền tới chỗ ta bái phỏng, đệ sổ con muốn gặp mặt. Quan trường có người nào không giảo hoạt chứ? Một khi không cẩn thận sẽ bị bọn họ nói ra nói vào. Mẫu hậu đơn giản là cùng phụ hoàng phái ta đi để ta giải sầu, cũng tránh đi vũng nước đục trong kinh thành. Chỉ là trời lạnh thế này còn phải đi tuần tra đất phong, đúng là có chút ăn không tiêu, cũng khiến mọi người đi theo ta chịu khổ. Phụ hoàng sẽ không trách móc gì việc chúng ta làm ở đây, chỉ cần tìm mấy thứ sử ở Ký Châu viết báo cáo để chúng ta nộp lên phụ hoàng là được.”
Đậu Thanh có chút không tán đồng: “Vương gia nói gì mà khổ đâu. Cô mẫu cũng là vì tốt cho ngài. Vương gia vẫn nên để tâm chút, khó có cơ hội đi quan sát dân tình, Vương gia ở trong cung không biết dân gian khó khăn, hiện giờ chính là lúc thích hợp, phải nhìn nhiều, xem nhiều mới được.”
Thiệu Khang thấy Đậu Thanh lại muốn thao thao bất tuyệt nói lý thì vội cười giàn hòa: “Hàng năm ở trong kinh, ta thật có chút tò mò Ký Châu như thế nào. Đậu đại nhân hiện giờ cũng ở lục bộ nhậm chức, có hiểu biết gì về quan nhậm chức ở địa phương không?”
Đậu Thanh nhíu nhíu mày, nghiêm trang trêи mặt khó có lúc lại lộ ra khinh thường: “Ký Châu thứ sử Bành Định Phong là kẻ tiểu nhân gian xảo. Một bên hắn mượn sức học sinh của Nghiêm Tôn, một bên lại khom lưng uốn gối dưới trướng môn hạ của Đông Dương công chúa. Đúng là kẻ bát diện linh lung, chính nhân quân tử đều khinh thường làm bạn với hắn.”
Thiệu Khang cười cười: “Thuận lợi mọi bề, lại có thể làm quan to ở địa phương thì chắc hẳn hắn cũng có vài phần bản lĩnh……”
Đang nói chuyện thì xe ngựa bỗng nhiên rung lắc dữ dội. Triệu Phác Chân đang ở một bên châm trà, liền thân bất do kỷ ngã về phía trước, Lý Tri Mân ở bên kia đang cùng Đậu Thanh và Thiệu Khang nói chuyện bỗng nhiên duỗi tay ra, đem nàng đỡ lấy. Nhưng cái bình nước bằng bạc trong tay nàng lại dội về phía trước, nước nóng trong đó đều đổ đầy lên tay áo Lý Tri Mân. Triệu Phác Chân a một tiếng thập phần ảo não, cầm lấy khăn tay của mình đi qua lau.
Thiệu Khang và Đậu Thanh ở bên cạnh cũng đều hoảng sợ vội hỏi: “Vương gia có bị bỏng không?” “Có cần thay quần áo không?”
Lý Tri Mân lại bất động thanh sắc mà thu hồi tay áo nói: “Không có việc gì, mùa đông ta mặc nhiều, cũng không ướt đến tay.” Rồi hắn lại hỏi Thiệu Khang: “Bành Định Phong năm nay bao nhiêu tuổi?”
Thiệu Khang nói: “Cũng hơn bốn mươi…… Đúng là lúc tráng niên khỏe mạnh.”
Đậu Thanh nói: “Đáng tiếc tâm cơ hắn đều để tại sai đường, không có ích gì cho xã tắc.”
Thiệu Khang lúc này lại nói chút chuyện xưa trêи quan trường, Đậu Thanh cũng thường thường nhịn không được khuyên nhủ vị biểu đệ “Không làm việc đàng hoàng”, “Chấp mê bất ngộ” của mình vài