Đêm đã khuya, ngoài cửa sổ tuyết vẫn rơi xuống như cũ. Triệu Phác Chân bưng nước ấm đi lên, vừa muốn thay Lý Tri Mân cởi giày thì hắn đã lắc lắc tay, tự mình cởi giày rồi đem hai chân ngâm vào trong nước ấm, lại hếch cằm ý bảo nàng ngồi ở cái ghế nhỏ bên cạnh. Hắn chăm chú nhìn nàng trong chốc lát rồi hỏi: “Tiền đồng kia ngươi đã biết là tư đúc từ đầu đúng không?”
Triệu Phác Chân bị tròng mắt đen nhánh của hắn nhìn chằm chằm thì không khỏi lảng tránh: “Vương gia nói đùa.”
Lý Tri Mân lại nói: “Ở trước mặt ta không cần giả ngu. Ngươi ở trong thư phòng của ta xem qua nhiều công báo như vậy, không có khả năng không thấy qua việc điều tra những vụ án tư đúc tiền đồng. Tiền trong cung phát đương nhiên là tiền thật do Bảo Tuyền Tư đúc ra, nếu không giống với nó thì chắc chắc là tiền tự đúc không thể nghi ngờ. Ngươi nhìn ra đó là tiền tự đúc nhưng lại không biết có liên quan đến vụ án này không nên mới làm ra vẻ lơ đãng đề cập đến, để chúng ta chú ý. Cái này cũng không có gì…… Nhưng ta tò mò là từ khi nào thì ngươi bắt đầu học được cách giả ngu hả?”
“Ta không phải cái loại người ghét bỏ việc người dưới thông minh hơn chủ tử.” Hắn nhìn chăm chú vào Triệu Phác Chân, gằn từng chữ: “Cho nên ngươi có thể đem mấy thứ học được từ đám nô tài ở trong cung kia thu lại đi. Ở trước mặt ta, ngươi muốn nói gì cứ nói, không cần kiêng dè.”
Triệu Phác Chân thật sâu hít một hơi, quả tim bỗng run lên nhè nhẹ, thấp giọng nói: “Vương gia có chí lớn…… Nô tỳ tới vương phủ hầu hạ Vương gia cũng đã hai năm, cũng không biết năng lực kéo cung của Vương gia lại thiện xạ như vậy, kể cả Hoàng Hậu nương nương cũng không biết…… Phác Chân từ nhỏ liền ở trong cung, hy vọng lớn nhất là có thể ra ngoài tìm phụ mẫu của mình, trải qua cuộc sống bình thường, cũng không có mơ tưởng đến cuộc sống vinh hoa phú quý, cũng không có chí nguyện to lớn nào……”
Trong mắt nàng cơ hồ có nước mắt, cả trái tim cũng sợ hãi đến run nhè nhẹ. Nàng đã biết quá nhiều bí mật của vị Vương gia này, lại được trọng dụng nhiều hơn bình thường nên vẫn luôn sợ hãi. Lời Hoa Uyển nói mấy ngày này vẫn luôn văng vẳng trong đầu nàng. Nàng biết lúc này không nên nói như vậy, nhưng nàng không có biện pháp tiếp tục lún sâu xuống nữa. Nếu có biện pháp thoát thân thì nàng muốn về Liên Sơn, muốn tìm cha mẹ ruột của mình, sống một cuộc đời bình thường chứ không phải mỗi ngày đều như đi trêи băng mỏng, bộ bộ kinh tâm thế này. Nàng không biết vì cái gì mà nàng lại có dũng khí nói ra lời nói không khác gì bất trung này trước mặt vị Vương gia lòng dạ thâm sâu, mười tuổi đã dám giết người. Nhưng tâm nàng lại ẩn ẩn cảm thấy hắn sẽ không giết nàng.
Biểu tình trêи mặt Lý Tri Mân lạnh xuống, khiến Triệu Phác Chân rùng mình, trêи lưng toát ra một tầng mồ hôi mỏng, lại căng da đầu nói: “Vương gia trọng dụng nô tỳ, lại đã cứu nô tỳ, nô tỳ vốn nên phấn chấn mà đi về phía trước, tan xương nát thịt báo đáp Vương gia ân sâu, nhưng là……”
Lý Tri Mân bỗng nhiên đánh gãy lời nàng, lạnh lùng nói: “Không cần phải nói, ta biết ý ngươi.” Hắn đem hai chân nhấc khỏi chậu nước, tự mình cầm khăn vải bên cạnh mà lau khô, không nhìn Triệu Phác Chân, mà chỉ nhàn nhạt nói: “Ngươi giúp ta hoàn thành ba việc lớn thì ta sẽ thả tự do cho ngươi.”
Trêи lưng Triệu Phác Chân đã ướt đẫm mồ hôi, cũng cảm giác như sức lực cạn kiệt, hai chân nhuyễn ra như sắp quỳ xuống. Lý Tri Mân cũng không có nàng cơ hội mở miệng mà đã lạnh lùng nói: “Chuyện thứ nhất này chính là ngày mai ngươi phải khuyên được Ứng Vô Cữu hiệp trợ ta, phục kϊƈɦ đoàn xe vận tải của công trường, giúp chúng ta điều tra chứng cứ.”
Lý Tri Mân mặt không biểu tình, giống như sớm đã có tính toán: “Ứng Vô Cữu là người tuy thô lỗ nhưng vẫn có sự tinh tế nê mới được Ứng Khâm nể trọng. Hắn ra ngoài làm việc tất mang theo binh lính, mà hai người đi với hắn là lão nhị Ứng Vô Dự, có chút mưu lược nhưng cũng không đáng để lo, người lỗ mãng trẻ tuổi còn lại là lão cửu Ứng Vô Hối. Ba người bọn họ hẳn là sẽ cùng đến, ngươi chỉ cần thuyết phục được bọn họ, nếu cần có thể để lộ thân phận của bản vương. Chiến lợi phẩm đoạt được thì sẽ là của bọn họ, tuy là tiền giả nhưng nếu đúc lại thì cũng kiếm không ít, coi như một vốn bốn lời……”
Biểu tình của hắn lãnh đạm, lại dặn dò từ chuyện nhỏ nhất: “Ngày mai ta cùng với Tống Triêm sẽ hồi Ký Châu, mượn binh của Ký Châu thứ sử, việc ở đây giao cho ngươi.”
Hắn nhìn thật sâu về phía Triệu Phác Chân: “Mặc kệ ngươi dùng biện pháp gì, chỉ cho phép thành, không được bại. Ngươi đi ra ngoài đi, nơi này không cần ngươi hầu hạ.” Lý Tri Mân cuối cùng lạnh lùng nói.
Chờ nha đầu đang có chút hoảng sợ kia lui ra ngoài, ngọn nến cũng tắt, hắn mới nhắm mắt lại, yên tĩnh nghe tiếng hít thở của bản thân, cảm giác như linh hồn đã phiêu ra ngoài, lang thang trong cánh đồng tuyết vô tận bát ngát này, không có ai, chỉ có một mình.
Hắn vẫn luôn tịch mịch mà cô đơn, thật cẩn thận mà bước trêи mũi dao, lại đeo trêи lưng bí mật không thể cho ai biết. Tuy rằng trước đó hắn từng có ảo giác, rằng cũng có một người giống như mình, cũng đeo bí mật kia nhưng hóa ra người đó vẫn luôn liều mạng thoát khỏi khống chế của hắn.
Quả nhiên, hắn vẫn chỉ có một mình a. Đã sớm biết thế này rồi nhưng hắn vẫn thấy khó chịu. Trong bóng đêm hắn vô thanh vô tức mà cười lạnh. Không ai biết hắn là một con bạc điên cuồng, hai bàn tay trắng, không có tiền đặt cược, lại đem tất cả mình có mà đặt lên trêи ván cờ thiên hạ này.
Có đôi khi hắn cảm thấy hắn kỳ thật rất giống phụ hoàng, trong xương cốt liền có huyết thống điên cuồng của ông ta.
======
Ngày thứ hai, Ứng Vô Cữu mang theo hai huynh đệ đến thì trong viện đã không có bóng người. Vì sợ dọa người ta nên ba người trước khi ra ngoài đã thay trang phục, mỗi người đều mặc một thân áo bào xanh, đeo quan ngọc, nhìn cũng không còn hung thần ác sát như hôm qua nữa.
Sau khi gõ cửa không thấy có ai đáp thì Ứng Vô Cữu thử hỏi câu: “Có người không?” Giọng hắn vờn quanh sân viện trống không, cũng không thấy ai trả lời. Ứng Vô Hối nói thầm: “Không phải họ dùng kế hoãn binh