Vào thời gian ăn tết, các đại thần được nghỉ ngơi nhưng trong cung lại vô cùng bận rộn. Khó có lúc Hoàng Thượng rảnh rỗi nên Hoàng Hậu muốn tranh thủ mà trình danh sách ban thưởng. Thân thích của các cung phi thì vội vàng đệ trình thẻ thỉnh an. Các cung phi cũng vội vàng vắt óc tìm mưu kế thỉnh Hoàng Thượng lại đây. Đương nhiên lúc này, trong Tam Khố thì chỉ có Lang Hoàn Khố là an tĩnh nhất. Rốt cuộc thù tàng thư của thiên tử cũng không dễ dàng thưởng cho người khác, đại bộ phận những bộ sách ở đây một khi đã thu vào thì sẽ không có người hỏi thăm, lẳng lặng nằm ở bên trong vườn thượng uyển thẳng cho đến đời hoàng đế tiếp theo.
Trong viện im ắng, nhưng lúc Lý Tri Mân đi vào lại ngửi được một cỗ mùi kỳ quái —— thứ mùi không nên có ở nơi này.
Hắn hơi hơi dừng chân, đứng ở cửa kho sách nhìn vào bên trong. Trong phòng tối nhưng vẫn nhìn ra không có ai. Hương vị kia lúc này hơi nồng hơn…… Ngửi như mùi cá lát nướng.
Hắn đứng đó tìm phương hướng mùi kia, suy nghĩ xong bước qua phòng sách lớn, đi tới hậu viện nhỏ phía sau thì quả nhiên thấy tiểu cung nữ hôm trước đang đưa lưng về phía này. Nàng đang ngồi xổm dưới tàng cây, không biết đang mân mê cái gì,. Trước mặt nàng, có một cái cây xèo tán nghiêng xuống, trêи đó chễm trệ một con mèo lớn màu vàng nâu. Con mèo kia cực kỳ béo, nó ngồi ở trêи cây ngước đôi mắt màu nâu ngạo mạn nhìn thoáng qua Lý Tri Mân, không chút sợ hãi. Sau đó nó cúi đầu nhìn tiểu cung nữ kia.
Trong tay tiểu cung nữ cầm một đôi đũa, gắp một mảnh thịt cá đút cho con mèo kia. Con mèo thuần thục cắn một ngụm liền ăn hết miếng cá kia, sau đó vừa lòng kêu một tiếng. Tiểu cung nữ kia lại gắp một miếng cho nó, xem nó ăn một cách ngon lành. Con mèo này màu lông hỗn độn khó coi, chủng loại chắc là cực bình thường tạp chủng, nhưng mà dưới sự hầu hạ của cung nữ kia, nó lại ăn đến béo tốt, vào mùa đông mà lông nó vẫn rất mượt, sáng bóng, thái độ thì ngạo mạn tôn quý làm như mình là chủ nhân đang chờ người ta hầu hạ ấy.
Mà Lý Tri Mân bỗng nhiên nhận ra…… Cái con mèo này chính là con mèo xẹt qua trong đêm vào ba năm trước.
Hóa ra nó vẫn còn sống.
Tiểu cung nữ ngốc nghếch kia vẫn còn đang mân mê cái gì đó. Lý Tri Mân chỉ nghe được tiếng xèo xèo giống như đồ ăn đang được nướng. Mùi cá cũng truyền đến nhưng hắn lại không nhìn thấy lửa, mà trong cung cũng không cho lén lút đốt lửa. Nha đầu to gan lớn mật này đang làm cái gì không biết?
Nhớ tới đêm hôm đó, tiểu cung nữ này lúc đó chỉ sợ cũng mới sáu bảy tuổi đi, vậy nàng giả thành tiểu nội thị, ở nơi đó làm cái gì chứ?
Hắn lại đi vào gần hơn mới thấy rõ ràng. Hóa ra trêи mặt đất có một cái đế nến bằng đồng, mà ngọn nến lại đang đốt ở phía dưới. Bên trêи ngọn nến là cái phần đế nến bằng đồng mỏng chìa ra để hứng sáp nến. Mà bên trêи phần đế nến đó bây giờ đang để một miếng cá lát mỏng ngấm tương dấm gia vị. Dưới ngọn lửa nến, miếng cá kia dần biến thành màu trắng, sau đó tỏa ra mùi đồ ăn mê người.
Tiểu cung nữ kia bỗng nhanh chóng lấy chuôi đũa đánh một chút vào con mèo béo phì bên cạnh, dỗi nói: “Giẻ lau! Đã bảo phải nướng chín mới được ăn, cá lát này đã không còn tươi, là đồ dư lại của Ngự Thiện Phòng hôm kia nên nếu không nướng chín thì ăn sẽ đau bụng đó.”
Lý Tri Mân rốt cuộc nhịn không được, cười ra tiếng.
Tiếng cười này truyền vào tai Triệu Phác Chân đang chuyên chú ăn vụng quả thật giống như tiếng sấm trời khiến nàng nhanh chóng nhảy dựng lên. Đợi đến lúc nàng nhìn thấy người đến là tên sát thần hôm trước thì nàng đã sợ tới mức cúi đầu, quỳ xuống, trong lòng âm thầm kêu khổ.
Lý Tri Mân cũng không nói gì mà nhìn con mèo kia khom lưng nhẹ nhàng nhảy xuống từ cái cây, giống như một trận khói nhẹ nhàng chạy dọc theo chân tường biến mất. Hắn hứng thú hỏi: “Con mèo này gọi là giẻ lau hả?”
Triệu Phác Chân gật gật đầu, cúi đầu giải thích nói: “Lúc đầu lông trêи người nó vàng vàng đen đen giống cái giẻ lau, cho nên……”
Lý Tri Mân khóe miệng hơi nhếch lên: “Con mèo này ăn vụng đến lông tóc sáng bóng nhưng hóa ra vẫn là cái giẻ lau à? Có điều nghe nói mèo không thể ăn đồ ăn có quá nhiều muối.”
Triệu Phác Chân nghe nói đến chuyện ăn vụng thì không dám nói nữa, chỉ là nơm nớp lo sợ mà quỳ.
Lý Tri Mân lại không có tiếp tục khó xử nàng, chỉ nói: “Trong kho có Thanh Hòa không? Ta nhớ rõ nó cũng giống với bản Tuyết Trung Ba Tiêu nên muốn xem.”
Triệu Phác Chân thấy hắn không dây dưa thì hơi hơi thở dài nhẹ nhõm một hơi, đáp lời: “Là Vân Dung Thanh Hòa phải không ạ?”
Lý Tri Mân gật gật đầu, Triệu Phác Chân hơi hơi nghiêng đầu tựa hồ đang nhớ lại: “Vân Dung Thanh Hòa thì hẳn là ở giá thứ ba, hàng Bính của Thi Phú” nói xong nàng hơi hơi khom lưng nói: “Thỉnh điện hạ đến phía trước ngồi chờ một chút.”
Lý Tri Mân quay lại điện trước, ngồi xuống xem nàng ta pha trà, rồi nhẹ nhàng đi vào bên trong khi. Một lát sau quả nhiên nàng ta mang một cái tráp ra. Lý Tri Mân cầm lấy cái thẻ bên sườn tráp thì thấy ký hiệu bên trêи đúng là Thi Phú, giá thứ ba hàng Bính, ghi Vân Dung. Khi mở tráp ra thì bên trong có vài cuốn khúc phổ, đều có gắn thẻ ghi tên các khúc phổ, Thanh Hòa cũng ở trong đó. Hắn liền lấy Thanh Hòa ra xem nhưng lại không vội xem mà chỉ nhìn Triệu Phác Chân đánh giá.
Trong thời gian năm mới, trong cung có phát trang phục mới. Trêи đầu nàng cài sa hoa vàng nhạt mới tinh, dưới váo nhỏ màu vàng nhạt là váy dài màu xanh lá cây. Nàng mặt mày như họa, trêи má có