Trắng Mượt liền nhân cơ hội Bùi Thanh Hoằng ngây người, co giò bỏ chạy. Hắn đuổi theo đến giữa chừng thì sự tức giận khi bị đánh thức gần như tiêu tan hết, lại cảm thấy bản thân đi so đo với một con mèo thật chẳng ra sao. Hắn dừng lại, không buồn truy tới cùng thủ phạm quấy rầy mộng đẹp của mình nữa.
Kết quả sau khi định thần lại, Bùi Thanh Hoằng mới phát hiện la liệt đồ trong phòng ngủ đã bị trận náo loạn của Trắng Mượt làm cho tanh bành. Mà mèo này cũng thật biết nhìn hàng, những thứ quý giá dễ vỡ như bình hoa đồ cổ các loại căn bản vẫn an vị, còn lại ngổn ngang dưới đất là những thứ không đáng tiền hoặc dễ hỏng.
Bùi Thanh Hoằng vốn không thích đồ của mình bị hạ nhân đụng vào nên đành cười bất đắc dĩ, tự thân cúi xuống dọn dẹp. Hắn vẫn nhớ rõ bài trí trong phòng, thứ gì đã bị di chuyển đều được cất lại về chỗ cũ. Thứ cuối cùng hắn nhặt lên là hộp gỗ nhỏ vừa rơi xuống.
Chiếc hộp trong tay là đồ thủ công vô cùng tinh xảo. Toàn thân đen tuyền trơn bóng, hoa văn trang trí mềm mại, là đồ điêu khắc từ gỗ trầm hương thượng hạng. Diệp thị và Bùi Diên chưa từng cho hắn kiểu hộp thế này, chắc hẳn đây là thứ thuộc về Lan Mân. Chiếc hộp chỉ lớn cỡ lòng bàn tay nhưng trọng lượng lại vô cùng nặng. Bùi Thanh Hoằng muốn xem thử bên trong có thứ gì thì phát hiện bên trên có một ổ khóa bằng bạc chạm khắc tỉ mỉ. Vừa định đặt hộp xuống, ánh mắt hắn chạm đến một ấn ký nho nhỏ trên ổ khóa khiến trái tim nhảy lên một nhịp.
Ấn ký này rõ ràng chỉ có thể thấy trong hoàng cung. Nhưng nghĩ lại thì mấy năm nay khố phòng cũng chứa không ít vật phẩm ban thưởng. Chìa khóa của khố phòng giờ thuộc quản lý của Lan Mân, nếu đối phương muốn lấy gì trong đó thì không cần lần nào cũng phải báo cho hắn biết.
Bùi Thanh Hoằng xem xét chiếc hộp một hồi, đột nhiên nghe thấy tiếng chim vỗ cánh. Hóa ra con chim cắt Bùi Thanh Lân tặng hắn vừa bị Trắng Mượt trêu chọc một phen nên chuẩn bị trả đũa. Dù sao nó cũng là một loài hung dữ, cớ gì lại chịu để con mèo nhỏ như vậy bắt nạt. Con chim cắt bị làm cho giật mình, đôi cánh khổng lồ dang rộng, khí thế bừng bừng hùng hổ lao xuống dùng mỏ cắp Trắng Mượt lên khiến nó ngoao ngoao thảm thiết. Chim cắt xông thẳng từ đình viện vào phòng của Bùi Thanh Hoằng, bắt được kẻ đầu sỏ liền bay thẳng ra ngoài cửa sổ.
Con chim Bùi Thanh Lân đặc biệt nuôi tặng hắn này thật ra rất biết chừng mực, chuyện thế này cũng không phải là lần đầu tiên. Bùi Thanh Hoằng sập cửa sổ xuống, không ngờ lại phát hiện ra một chiếc chìa khóa bằng bạc ở song cửa. Có lẽ là lúc con chim cắt cắp Trắng Mượt kêu gào thảm thiết trên mỏ lao ra ngoài như gió đã vô tình xòe móng vuốt ra nên làm rớt xuống.
Kiểu dáng của chiếc chìa khóa rất đơn giản, kích thước vừa khớp với chiếc hộp kia. Bùi Thanh Hoằng cắm chìa vào ổ. Tiếng lạch cạch vang lên, chiếc hộp mở nắp. Bên trong không có nhiều đồ vật: một miếng ngọc bội làm từ đá mặt trăng – là lễ vật sinh nhật hắn tặng Lan Mân, vài cánh lan cánh sen khô, một nhánh hồng mai đã héo, và một con dấu phỉ thúy vuông vức.
Một nụ cười ấm áp như gió mùa xuân nở trên khóe miệng Bùi Thanh Hoằng khi thấy những thứ đầu tiên nhưng lập tức cứng đờ lại khi nhìn thấy dòng chữ khắc trên con dấu kia.
Trong cung, Thái thượng hoàng đang tập trung xử lý chính vụ còn tồn đọng, đột nhiên mí mắt phải giật không ngừng. Y mơ hồ dự cảm dường như có chuyện chẳng lành, nhưng thái y đến bắt mạch cho Thái thượng hoàng lại nói: "Bệ hạ đây là dùng mắt quá độ khiến long thể bất an. Bệ hạ cần lo lắng cho giang sơn xã tắc, nhưng ngàn vạn lần phải bảo trọng long thể trước mới được!"
Dân gian quan niệm mắt trái giật là tài, mắt phải giật là tai. Có điều, Thái Thúc Lan là quân chủ một nước, y tuyệt đối không tin vào những thứ như thế. Nếu thật sự tin vào quỷ thần, y đã sớm nửa đêm tỉnh giấc, bị những kẻ từng bị y hạ lệnh xử tử hóa thành lệ quỷ lấy mạng rồi. Sau khi thái y thành thạo xoa bóp một hồi thì mắt phải của y không giật khủng khiếp như vậy nữa, Thái Thúc Lan cũng không còn để chi tiết này trong lòng.
Đến lúc đóng dấu những tấu chương đã phê duyệt, công công phụ trách đóng dấu gặp phải một vấn đề nhỏ: "Bệ hạ, hôm nay ngài không mang con dấu cá nhân lần trước ngài đã lấy đi sao? Có thể dùng con dấu ngọc hòa điền thay thế hay không?"
Lúc này Thái Thúc Lan mới nhớ ra con dấu kia. Trước khi đi sứ cùng Bùi Thanh Hoằng, y đã lấy con dấu cất vào chiếc hộp nhỏ dùng để cất đồ. Có điều y để hộp và chìa ở hai chỗ khác nhau, hơn nữa chỗ để cũng vô cùng bí mật, trừ khi là lật tất cả mọi thứ lên để dọn dẹp, nếu không thì căn bản là không thể vô tình tìm được. Bùi Thanh Hoằng vốn không phải loại người táy máy, cho dù tìm được hộp hay khóa cũng sẽ không đến nỗi nghĩ ngợi trăm phương ngàn kế để tìm thứ còn lại xem bên trong có thứ gì. Nếu trực tiếp đi lấy thì khả năng bị lộ còn cao hơn, y liền gật đầu ra hiệu cho cung nhân cầm con dấu dự bị đến đóng.
Sau khi xử lý hết chính vụ tồn đọng, lúc Thái Thúc Lan rời khỏi vẫn chưa tính là muộn. Khi y đến thư cục để đổi thân phận, chưởng quỹ phụ trách quản lý thư cục mượn danh nghĩa giáo huấn Lan Mân mà đưa y tới một nơi kín đáo để báo cáo: "Chủ tử, hôm nay Nhị công tử đã tới đây."
Bùi Thanh Hoằng từng cùng Lan Mân tới thư cục, chưởng quỹ lập tức nhận ra hắn là Bùi Thanh Hoằng, là phu quân của Lan Mân. Vị Bùi đại nhân trẻ tuổi tuấn tú này là một trong những vị đứng đầu danh sách những đối tượng chưởng quỹ coi trọng.
Lan Mân nhíu mày: "Mộc Chi tới tìm ta? Có chuyện gì?"
"Lúc ấy ngài không có ở đó nên tiểu nhân nói với Nhị công tử ngài đang ở bên trong chỉnh lý sách mới, sau đó đưa Bùi đại nhân vào nội các gặp ảnh vệ số bảy."
Sự tồn tại của ảnh vệ thế thân chính là đề phòng những tình huống bất ngờ thế này. Ngay cả khi Lan Mân không cần đổi thân phận với ảnh vệ để rời phủ khi chưa có việc làm như trước đây, khi y làm Thái thượng hoàng
trong cung ảnh vệ giả trang vẫn sẽ làm việc ở thư cục để đánh lừa dư luận.
Lan Mân nhíu mày: "Gọi cậu ta tới đây."
"Vâng! Thuộc hạ sẽ lập tức gọi cậu ấy tới." Chưởng quỹ liền mở cửa căn phòng đơn hai người đang ở, hô lớn một câu: "Tiểu Doãn! Mau xuống đây, ta có việc tìm cậu."
Ảnh vệ số bảy liền nhanh chóng thay hình đổi dạng rồi mới xuống lầu yết kiến Thái thượng hoàng, tiện thể đóng cửa phòng lại.
Ở thư cục Tiểu Doãn là một tạp công không ai để ý. Danh tính thật sự của cậu là một thiếu niên mới mười sáu mười bảy tuổi, ngoại hình bình thường, mắt một mí khá nhỏ, hai bên mũi có vài ba đốm tàn nhang. Cậu thuộc kiểu người có tướng mạo quần chúng không thể tìm thấy nếu lẫn vào đám đông. Có điều Tiểu Doãn có giọng nói vô cùng trong trẻo, rất khó phân biệt thật giả khi bắt chước giọng của công tử nhà họ Lan.
Khi gặp Thái thượng hoàng cậu lập tức hành lễ đúng tiêu chuẩn của tử sĩ, cung cung kính kính gọi một tiếng chủ nhân.
Ngón tay của Lan Mân vô thức vuốt ve chiếc nhẫn ngọc bên tay trái, giọng nói lạnh lẽo như tra khảo: "Mau kể hết tình hình cụ thể khi ngươi gặp Nhị công tử Bùi gia cho cô gia nghe. Hắn nói cái gì, sắc mặt ra sao, ánh mắt biến hóa thế nào. Một điểm cũng không được để sót!"
Sau khi ảnh vệ số bảy tường thuận lại toàn bộ câu chuyện kỹ càng tỉ mỉ, Lan Mân thở phào nhẹ nhõm. Trên đường trở về Bùi phủ y còn đặc biệt dừng lại mua cho Bùi Thanh Hoằng một phần điểm tâm hắn thích ăn.
Còn Bùi Thanh Hoằng trong phủ đang vật lộn với hai luồng suy nghĩ đang cãi nhau gay gắt trong đầu hắn. Một bên lý tính đến cực điểm, suy đoán từng bước vì sao đối phương lại làm như vậy, giọng điệu bình tĩnh mà xa cách, châm chọc mỉa mai rằng hắn đã bị đối phương lừa gạt, coi như đồ ngu mà nắm trong lòng bàn tay tùy ý đùa bỡn.
Một giọng nói khác, tuy cũng suy luận chặt chẽ nhưng lại có ý đồng tình thông cảm cho Lan Mân, lên tiếng giúp y lý giải khổ tâm ẩn trong lòng. Dù sao biểu hiện của y trong rất nhiều chi tiết nhỏ đều thể hiện rằng y không hề có tâm thái chỉ muốn chơi đùa. Mà y còn là Thái thượng hoàng, cớ sao phải chịu khuất phục dưới hắn?
Khi thật tâm thích một người thì rất dễ dàng nhìn ra được sự khác nhau của người ấy và những người khác từ chi tiết nhỏ trở đi. Bùi Thanh Hoằng có thể khẳng định, người mỗi ngày cùng mình chung đụng sớm chiều luôn là một người, qua mấy câu thăm dò liền nhận ra ngay người làm việc ở thư cục không phải Lan Mân. Cộng thêm bản tính chiếm hữu hằng ngày Lan Mân đều biểu hiện ra mà nói, đối phương căn bản không thể chịu được chuyện hắn ở chung với thế thân của mình, dù chỉ là một ảnh vệ hoàn toàn không có tình cảm gì với hắn.
Hai giọng nói kia không ngừng tranh cãi gay gắt trong đầu hắn, khiến Bùi Thanh Hoằng gần như chịu không nổi, con dấu trong tay càng siết càng chặt. Đến khi lực dùng quá lớn, góc vuông sắc nhọn của con dấu trực tiếp rạch một đường giữa lòng bàn tay hắn. Một dòng máu đỏ tươi thuận theo dấu ngọc nhỏ xuống tấm thảm lông dê màu trắng trải dưới ghế, lan ra những đốm đỏ thẫm.
Còn Trắng Mượt cuối cùng cũng được chim cắt buông tha kia, không biết là do vừa trải qua một phen kinh sợ hay có thể nhận ra tâm tình của chủ nhân không tốt, ngoan ngoãn tự trèo vào ổ nhỏ có làn làm mái che, không kêu một tiếng.
Bùi Thanh Hoằng không còn tâm trạng nào mà bận tâm đến tâm tình của Trắng Mượt nữa. Hắn thống khổ liên tục day day hai bên thái dương. Hai giọng nói trong đầu cũng giảm bớt vài phần gay gắt, đồng thời đi đến kết luận: Dù thế nào cũng không thể tha thứ! Không thể!
Trong chuyện tình cảm, xưa nay hắn vốn chẳng ưa gì những kẻ dây dưa lằng nhằng, lại càng chán ghét chuyện lừa mình dối người. Đến phiên mình gặp phải loại chuyện này, hắn sao có thể chính mình biến thành kiểu người bản thân luôn xem thường nhất?
Vì yêu cầu đặc biệt hôm nay của Bùi Thanh Hoằng nên trong phòng không thắp nến như thường ngày. Lúc Lan Mân bước vào còn tưởng Bùi Thanh Hoằng không có ở đây, y còn cho rằng tiếng hít thở y nghe thấy là của một người khác.
Trái tim Lan Mân rơi thịch một tiếng, tay giơ cao chiếc đèn đã thắp. Ánh sáng tỏ rõ gian phòng, hiện lên trước mắt y dáng Bùi Thanh Hoằng đang ngồi trên ghế. Sống lưng của người thanh niên tuấn tú ấy thẳng tắp nhưng đầu lại cúi thấp, không thể nhìn rõ biểu tình trên mặt.
Lan Mân lập tức nhận ra mùi máu tanh nhàn nhạt trong không khí. Y lần theo mấy chấm đỏ trên mặt đất, hướng về bàn tay bị thương của Bùi Thanh Hoằng. Y nhanh chóng ba bước thành hai lấy hòm thuốc trên tủ, đưa tay nắm lấy bàn tay vẫn đang chảy máu của Bùi Thanh Hoằng, ngữ điệu mang theo mấy phần hoài nghi cùng khiển trách.
"Sao ngươi lại bất cẩn để bị thương thế này?"
Bùi Thanh Hoằng ngay lập tức hất tay y ra, ngữ khí vốn êm dịu thường ngày bỗng vang lên khản đặc.
"Vết thương nhỏ, không cần lo."
Sau lời giải thích ngắn gọn, Bùi Thanh Hoằng trong tư thế trầm tư chậm rãi đứng dậy. Hắn mở bàn tay đang siết chặt thành nắm đấm ra. Lặng lẽ nằm trong lòng bàn tay là con vẫn dấu còn dính máu. Dù hắn đã cực lực kiềm chế cảm xúc nhưng trong giọng nói vẫn nghe ra oán giận tràn ngập.
"Hóa ra từ đầu tới giờ, thần chỉ là một trò đùa trong mắt Bệ hạ. Thứ tội cho vi thần không hiểu, Bệ hạ phải hao tâm tổn sức, mỗi ngày miễn cưỡng đóng kịch lâu đến thế để làm gì?"