Đường Tuyết chứng kiến Lê Ngữ Băng đột nhiên ngã xuống, tim nhảy một cái, đứng bật dậy.
Hiện trường người xem cũng có chút mơ màng, màn hình lớn phát ra hình ảnh quay lại, hình ảnh cho thấy Lê Ngữ Băng cũng không lọt vào vùng bị tấn công.
Cũng không thể là giả bộ ngã đi?
Thế nhưng mà Lê Ngữ Băng sau khi té xuống cũng không có đứng lên, thân thể vô lực mà tê liệt nằm trên mặt băng. Nhân viên y tế và chăm sóc đi lên khiêng cậu đi, Lê Ngữ Băng không phản ứng chút nào, mặc người mang đi.
Đường Tuyết vội vội vàng vàng đi ra ngoài, cô phải xác định cậu bình yên vô sự, lập tức, lập tức!
Ra khỏi khán phòng, cô gọi điện thoại cho quản lý Ngô.
Quản lý Ngô hiện tại tương đương với người đại diện Lê Ngữ Băng, lúc này trong điện thoại trả lời: "Đường Tuyết, chúng tôi đang nhanh chóng đến bệnh viện, cách nơi này gần nhất chính là bệnh viện nhân dân Vân thành. Cô mau chóng tới đây đi."
Đường Tuyết há miệng run rẩy đáp "Vâng".
Cúp điện thoại, trong đại não cô rối bời, hiện lên rất nhiều ý nghĩ đáng sợ trong đầu. Nhưng cô ép buộc chính mình không được nghĩ nữa.
Không dám nghĩ, cô sợ hãi lỡ như bởi vì nghĩ ngợi lung tung lại trở thành sự thật.
Cô cưỡng chế đại não trở nên trống rỗng, mặt không đổi sắc đi ra ngoài, bắt xe đến thẳng bệnh viện.
Đến bệnh viện, Đường Tuyết còn chưa tìm được quản lý Ngô, đã bị nhiều phóng viên nhận ra, phóng viên vây tới líu ríu tra hỏi.
Đường Tuyết đỏ mắt nhìn bọn họ: "Trong mắt các người có phải hay không chỉ có tin tức, không có nhân tính?"
Phóng viên bị cô hỏi liền sửng sốt. Đường Tuyết đẩy bọn họ ra, vừa đi vừa gọi điện thoại cho quản lý Ngô. Có hai phóng viên không cam lòng, giơ điện thoại theo đuôi cô, Đường Tuyết quay đầu nhìn thấy, lửa giận bốc lên, trực tiếp đoạt lấy điện thoại, dùng sức ném xuống mặt đất.
Bang!
Điện thoại rơi xuống đất, vỡ thành dưa bở.
Phóng viên tức giận nói: "Cô làm gì thế?!"
Đường Tuyết lạnh lùng nhìn hắn: "Tiếp tục đi theo tôi, cái tiếp theo vỡ sẽ là đầu của ông. Tôi, nói được làm được." Nói xong, quay người tiếp tục kết nối điện thoại với quản lý Ngô,vừa đi về phía trước.
Phóng viên đứng tại chỗ tức giận nói: "Tôi sẽ cho cô ra ánh sáng!"
Đường Tuyết quay đầu nhìn hắn một cái, cười quỷ dị: "Ông biết ông nội của tôi là ai không?"
Phóng viên há to miệng. Quả thật trên mạng có lời đồn đại, tiểu cô nương này lai lịch rất lớn...
Đường Tuyết giả bộ xong, cuối cùng vứt bỏ đám người kia, tìm được quản lý Ngô.
Quản lý Ngô bọn họ cũng mới đến chưa được bao lâu, lúc này đang mang Lê Ngữ Băng đi làm kiểm tra, trừ hắn ra, đội bóng cùng huấn luyện viên cũng đều ở đây, bọn hắn chạy tới chạy lui, chốc lát lại ứng phó các cuộc điện thoại, Đường Tuyết trầm mặc im lặng theo sát bên người Lê Ngữ Băng, nhìn Lê Ngữ Băng trên giường bệnh sắc mặt tái nhợt vẫn không nhúc nhích, nước mắt cô lã chã rơi. Trong nháy mắt, cô cảm giác mình bị toàn bộ thế giới vứt bỏ rồi.
Bởi vì là đột nhiên té xỉu, cũng không có gì báo hiệu, Lê Ngữ Băng trước tiên phải làm kiểm tra tim cùng não bộ.
Sau khi có hình ảnh chụp CT, cậu được chuyển đến khoa giải phẫu thần kinh.
Bác sĩ khoa giải phẫu thần kinh cầm ảnh chụp nhìn một hồi, hỏi: "Người bệnh gần nhất đầu đã chịu qua tổn thương sao?"
Mọi người đều lắc đầu. Trợ lý huấn luyện viên nói: "Cậu ấy gần nhất không có chịu qua tổn thương, chúng tôi khi huấn luyện cùng thi đấu đều có mang đồ bảo hộ."
"Khẳng định? Suy nghĩ kỹ lại."
Đường Tuyết đột nhiên nhớ đến một chuyện, "Bác sĩ, cậu ấy trước kia đầu bị băng cầu đụng qua một cái."
Cô nói xong, trợ lý huấn luyện viên cũng nghĩ tới, sau đó lại lắc đầu, "Đó là hồi tháng chín."
Thầy thuốc hỏi: "Ngày mấy tháng 9?"
"Ngày 10, tôi nhớ rất rõ ràng, là Tia Đường Cốc mở màn chiến."
"Đụng chỗ nào?"
Đường Tuyết sờ lên vị trí sau ót của của bản thân, "Chỗ này."
"Thật sự là mạng lớn." Bác sĩ đơn thuần vì vị trí này mà cảm khái một câu.
Đường Tuyết vừa khóc vừa nói, "Bác sĩ, cậu ấy đến cùng đã xảy ra chuyện gì..."
Bác sĩ cũng không có cách nào lập tức cho ra đáp án, cẩn thận hỏi tình hình sau khi bị thương lúc đó, đem các bác sĩ có kinh nghiệm ra mở cuộc họp, mọi người thay phiên xem phim chụp, xem hết lại thảo luận.
Đường Tuyết ở phòng bệnh trông coi Lê Ngữ Băng, chờ kết quả chẩn đoán bệnh, cảm giác lâu như một vạn năm.
Bác sĩ thảo luận xong, lúc tuyên bố kết quả chẩn đoán bệnh, quản lý Ngô cũng gọi Đường Tuyết lên.
" Chẩn đoán sơ bộ là do tính tốc độ tổn thương của sọ não phát tát chậm dẫn đến bên trong sọ sưng tấy." Đây là kết luận của bác sĩ.
Đường Tuyết nghe có chút không hiểu, "Là sao ạ, tốc độ bệnh tình của cậu ấy làm sao?"
"Không phải... Tốc độ tính sọ não tổn thương là một loại phương thức thụthương, đầu bất động và bị vật thể bay va chạm, " bác sĩ kiên nhẫn giải thích nói, "Là do lúc đó bị băng cầu đánh vào mà dẫn đến đấy."
"Nhưng lúc đó cậu ấy kiểm tra không có vấn đề, một tuần sau mẹ tôi còn dẫn cậu ấy đi kiểm tra hồi phục, cũng không có vấn đề gì."
"Là do phát tính chậm, nghĩa là lúc đó kiểm tra không ra, khả năng chỉ là mạch máu bị thương nhưng không có xuất hiện sưng tấy, sau đó mới bắt đầu có triệu chứng."
Đường Tuyết há to miệng, trong đầu đột nhiên hiện lên một ít hình ảnh, "Cậu ấy nói cậu ấy phản ứng chậm, " sắc mặt cô trở nên trắng bệch, "Tôi cho rằng đó là bởi vì cậu ấy chịu áp lực quá lớn, tôi sớm nên nghĩ tới... Tôi sớm nên nghĩ tới!"
Quản lý Ngô vỗ vỗ vai cô, "Đường Tuyết, đây không phải là lỗi của cô."
"Tôi sớm nên nghĩ tới..." Đường Tuyết ôm mặt khóc thút thít.
Bác sĩ an ủi cô: " Tình huống phát tính chậm bốn tháng xác thực không nhiều. Cô sớm nghĩ đến, cũng chưa chắc có thể kiểm tra ra vấn đề."
Trợ lý huấn luyện viên hỏi bác sĩ: "Bác sĩ, vậy bây giờ phải làm sao?"
"Mọi người có thể lựa chọn trị liệu bảo thủ. Chẳng qua đề nghị của chúng tôi là mau chóng làm giải phẫu."
"Giải phẫu gì?"
"Mở sọ."
Đường Tuyết bị hai chữ này làm sợ tới mức chân mềm nhũn, quản lý Ngô đỡ cô, cô mới không bị ngã sấp xuống.
——
Đường Tuyết ngồi ở ngoài phòng bệnh phát ngốc. Ngày hôm qua còn vui vẻ cùng cô cãi nhau, hôm nay đã hôn mê bất tỉnh, mở sọ? Không, đây không phải là thật, quá khôi hài rồi. Cô nhất định là đang nằm mơ, tỉnh dậy mọi chuyện sẽ tốt. (edit by wattpad jamjam3012)
Quản lý Ngô cùng bố mẹ Lê Ngữ Băng đã nói chuyện điện thoại, báo cáo tình huống mới nhất, sau đó hắn mới đưa di động tới cho Đường Tuyết: "Đường Tuyết, mẹ Lê Ngữ Băng muốn nói chuyện với cô."
Đường Tuyết tiếp nhận điện thoại, "Vâng, dì." Nói xong, nước mắt lại chảy xuống.
"Đường Tuyết, " Mẹ Lê thanh âm cũng mang theo nghẹn ngào, "Tình huống dì cũng biết rồi."
"Dì, là con không tốt, con không có chăm sóc tốt cho cậu ấy."
"Không, cái này cũng không trách con, Đường Tuyết. Con làm rất tốt. Con nghe dì nói, dì đã kêu người liên hệ tới bác sĩ khoa giải phẫu thần kinh tốt nhất Vân thành. Hiện tại ta và chú con đang tới sân bay, đặt chuyến bay nhanh nhất là 6 giờ tối nay, nhưng hôm nay Thiên Hồ Thành bên này thời tiết không tốt, có thể sẽ đến trễ, chúng ta cũng không xác định được khi nào đến."
"Dì..."
"Nếu như chúng ta không thể kịp thời đến, khi Ngữ Băng giải phẫu cần ký tên thì con ký đi. Con cũng là người nhà của nó. Đường Tuyết, Ngữ Băng đã cùng dì nói qua, nó muốn cùng con kết hôn."
Một câu làm cho Đường Tuyết hoàn toàn òa khóc.
Quản lý Ngô nhìn Đường Tuyết khóc sắp thành lệ nhân, trong nội tâm cũng không đành lòng. Vẫn chỉ là một tiểu cô nương, lại phải đối mặt với loại sinh tử trầm trọng này.
Đường Tuyết tiếp xong điện thoại mẹ Lê, vừa gọi điện thoại cho mẹ cô, vừa khóc. Cô ngày hôm nay khóc sắp bằng nước mắt của cả đời rồi.
Chạng vạng quản lý Ngô mua cơm, Đường Tuyết một chút cũng ăn không vô. Ngô quản lý khuyên nhủ: "Ăn một chút, cô ngày mai không phải còn có trận đấu sao."
"Cậu ấy bảo ngày mai muốn đi cổ vũ cho tôi " Đường Tuyết mắt nhìn cửa phòng bệnh, "Lừa đảo."
Quản lý Ngô thở dài, "Ăn chút đi, tranh tài vẫn phải đọ sức, cô ngày mai chính là đại diện Trung Quốc. Lê Ngữ Băng khẳng định cũng muốn chứng kiến cô vì nước nhà làm vẻ vang."
Đường Tuyết cơ hồ là ép buộc bỏ vào miệng một chút, khó khăn ăn xong cơm tối, nhận điện thoại của Chử Hà, Chử Hà an ủi cô vài câu, nhắc nhở cô hôm nay phải về khách sạn, ngày mai còn trận đấu.
Nhưng cô hiện tại không có tâm tư suy nghĩ về việc thi đấu.
Mười giờ tối, khoảng cách Lê Ngữ Băng hôn mê đã vượt qua sáu giờ. Đường Tuyết đi vào phòng làm việc của bác sĩ, nghe đối phương giảng giải về những nguy cơ sau khi phẫu thuật.
Bác sĩ này là một người dịu dàng ân cần, bà nói với Đường Tuyết, Lê Ngữ Băng làm xong giải phẫu, có khả năng tê liệt, có khả năng trở thành thiểu năng, sống đời sống thực vật, thậm chí có khả năng trực tiếp chết...
Bà nói một cái khả năng, Đường Tuyết liền rơi một lần nước mắt, càng khóc về sau, Đường Tuyết bất lực mà nắm lấy góc áo của bà, cơ hồ là ngữ khí cầu khẩn: "Bác sĩ, bạn trai tôi thân thể của cậu ấy rất tốt đấy. Bác sĩ nói những lời này sẽ không xảy ra, đúng không?"
Bác sĩ không có cách nào gật đầu, có chút an ủi sẽ bị người nhà bệnh nhân xem như là lời hứa hẹn, bác sĩ không dám làm bất cứ cái gì cam đoan. Nhìn tiểu cô nương kỳ lạ đáng thương này, bác sĩ liền nói: "Kỳ thật, cậu ta nếu như không phải do thân thể tốt, cũng không sống đến bây giờ. Sau não gặp trọng kích tỉ lệ tử vong rất cao. Trên TV những cái đánh sau ót khiến người ta bất tỉnh, đều là gạt người, chỗ kia trọng kích phía dưới rất dễ dàng chết người."
Chiêu này đảo ngược an ủi xác thực nổi lên hiệu quả. Đường Tuyết lo lắng đề phòng đồng thời lại thấy có điểm may mắn, dù sao Lê Ngữ Băng bây giờ vẫn còn sống.
Cái kia về sau Đường Tuyết đồng ý ký tên, thời điểm ký tên tay một mực run rẩy. Cô ký xong, bác sĩ liền nói: "Giải phẫu sẽ diễn ra vào lúc một giờ chiều ngày mai."
Ký xong, Đường Tuyết không muốn đi, ngồi ở bệnh viện hành lang ngẩn người. Đội bóng cùng với trợ lý huấn luyện viên đều đã đi ra, chỉ để lại một người là quản lý Ngô.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, quản lý Ngô cũng bề bộn nhiều việc, liên tục dùng di động xoát tin tức, ứng phó các đường ân cần thăm hỏi người. Về tình huống của Lê Ngữ Băng, câu lạc bộ không có chính thức thông báo truyền thông, nhưng có ít người đã nghe được tiếng gió, truyền đi, trên mạng dâng lên đại sóng.
Dư luận bắt đầu thanh thế to lớn mà xoay ngược lại, rất nhiều người tự phát mà tổ chức hoạt động cầu phúc, Internet nhiệt độ kinh người.
Sau đó có người nhảy ra nói: Những người đã từng mắng Lê Ngữ Băng, các ngươi nợ cậu ấy một câu xin lỗi.
Thời điểm Lê Ngữ Băng bị thương quản lý Ngô không có khóc, bây giờ nhìn đến những thứ này xoay ngược lại ngôn luận, đột nhiên mũi cay cay. Lê Ngữ Băng bị người mắng lâu như vậy, bị người biên tiết mục ngắn, bị tung tin đồn nhảm, bị mang ra sỉ nhục... Chỉ vì cậu ấy là nhân vật công chúng, tất cả mọi người có thể không kiêng nể gì cả mà giẫm đạp lên cảm giác của cậu.
Mà bây giờ, vận mệnh rốt cuộc cho cậu một chút công bằng, nhưng lại bằng phương thức như vậy.
——
Vợ chồng Lê thị 11:30 mới đến bệnh viện, phía sau còn mang theo thư ký. Gặp mặt nói chút sự tình, mẹ Lê lập
tức để thư ký đem Đường Tuyết đưa về khách sạn.
"Con ngày mai còn có trận đấu, nơi này có ta và chú con trông nom."
Đường Tuyết thất hồn lạc phách mà trở lại khách sạn, rón rén đi vào phòng, thấy Trương Duyệt Vi còn chưa ngủ. Tuy rằng Trương Duyệt Vi cùng cô ở trong đội vẫn hay cãi nhau, thế nhưng là, cũng không biết ý tưởng của Chử huấn luyện viên là gì, mỗi lần đi ra ngoài thi đấu, đều đem hai người sắp xếp vào chung một phòng.
Lúc này, Đường Tuyết mắt sưng thành hạt đào nhìn Trương Duyệt Vi, phát hiện Trương Duyệt Vi so với cô cũng không có khá hơn bao nhiêu, mi mắt cũng là vừa đỏ vừa sưng, nhìn qua chính là đã khóc.
"Cậu bị sao vậy?" Đường Tuyết hỏi.
"Mắc mớ gì tới cậu."
"Cậu thích Lê Ngữ Băng."
"Tôi..." Trương Duyệt Vi muốn phủ nhận, nhưng là thấy vẻ mặt chắc chắn của Đường Tuyết, vì vậy chột dạ quay mặt, nhỏ giọng nói, "Thực xin lỗi."
"Xin lỗi làm gì, " Đường Tuyết đi qua ngồi ở bên giường cô, "Cái đồ chó kia, người gặp người thích, có gì khó để lý giải... Nhưng mà cậu sau này không cho phép cùng cậu ấy nói nhiều."
"Tôi cho tới bây giờ cũng chưa cùng cậu ấy nói chuyện nhiều" Trương Duyệt Vi có chút vô tội, lại hỏi, "Cậu ấy hiện tại thế nào?"
Đường Tuyết đem tình huống trong bệnh viện hôm nay kể lại, nói xong ôm Trương Duyệt Vi khóc. Cô chưa từng yếu ớt như vậy.
Trương Duyệt Vi bi thương đã bị Đường Tuyết thống khổ hòa tan, bắt đầu an ủi Đường Tuyết. Hai người nói chuyện một lát, Trương Duyệt Vi nói: "Ngủ đi, ngày mai còn có trận đấu."
"Tôi ngủ không được."
"Cậu ngủ không ngon làm sao tranh tài."
Trương Duyệt Vi cũng không biết mình bị chập sợi dây nào —— đại khái là bởi vì Đường Tuyết thật sự quá đáng thương, cũng có thể là xuất phát từ ý thức trách nhiệm chiếu cố tốt bạn gái Lê Ngữ Băng—— cô vì để cho Đường Tuyết ngủ, liền ôm Đường Tuyết, hai người chen lấn trên một cái giường, cô vỗ lưng cho Đường Tuyết. Tựa như khi còn bé mẹ dỗ dành cô đi ngủ vậy.
Đường Tuyết vậy mà thật sự được Trương Duyệt Vi làm cho ngủ, giấc ngủ này mặc dù ngủ được nhưng không có cách nào an ổn, chẳng qua ngày hôm sau tinh thần cũng khôi phục rất nhiều. Buổi sáng cô đứng lên thu thập một chút, lập tức muốn đi bệnh viện tìm Lê Ngữ Băng.
Trương Duyệt Vi ở phía sau nhắc nhở: "Chử huấn luyện viên nói, cậu trước lúc chín giờ phải đi trượt tốc độ quán tập hợp ký tên, nếu không ký đại qua."
"Đã biết!"
Trương Duyệt Vi đứng ở cửa ra vào, nhìn hành lang trống rỗng, tự nhủ: "Tôi sau này sẽ không thích cậu nữa."
Đã biến mất ở hành lang, Đường Tuyết đột nhiên lại chạy về, ôm Trương Duyệt Vi một chút, "Cảm ơn cậu, Trương Duyệt Vi."
Trương Duyệt Vi rất không thích ứng, liếc mắt, "Bệnh tâm thần, đi nhanh đi."
...
Đường Tuyết trên đường đi suy nghĩ rất nhiều, từ sinh lão bệnh tử nghĩ đến con người cùng việc chống lại vận mệnh, ngày hôm qua bị đả kích đến nỗi không còn tinh thần, hôm nay rốt cuộc có thể bình thường suy nghĩ, cảm giác như là sống một một lần nữa.
À..., dù vậy tâm tình vẫn rất tệ.
Đến bệnh viện, cô gặp được bác sĩ trực ban ngày hôm qua, vẫn chưa tan tầm. Bác sĩ nói: "Tôi nghe nói hôm nay cháu có trận đấu, cố gắng lên."
"Cảm ơn ạ, cậu... cậu ấy sao rồi?"
"Xế chiều hôm nay tiến hành giải phẫu, bác sĩ đã vào vị trí của mình rồi. Cháu có thể đi thăm một chút. Các người vậy mà mời được cả bác sĩ Tề."
" Bác sĩ Tề là ai?"
"Một bác sĩ chưa từng thất bại."
Đường Tuyết chờ từ hôm qua tới hôm nay, rốt cuộc cũng nhận được một tin tức tương đối tốt.
Cô nhẹ nhàng đi vào phòng bệnh, Lê Ngữ Băng còn đang ngủ say. Cô ngồi ở bên cạnh giường bệnh, cầm chặt tay của cậu.
Lòng bàn tay Lê Ngữ Băng còn nóng hổi, giống như vô số lần bình thường bọn họ nắm tay nhau. Đường Tuyết cảm thụ được độ nóng quen thuộc, vành mắt đỏ lên, nước mắt thiếu chút nữa lại rơi xuống, cô hít mũi một cái, tự nhủ: "Đã nói hôm nay không được khóc."
"Lê Ngữ Băng, thời điểm anh làm giải phẫu, em đang thi đấu, " Đường Tuyết hai tay cầm lấy bàn tay của cậu, "Chúng ta, đều cố gắng lên, được không?"
Lê Ngữ Băng không có trả lời, an tĩnh nằm, giống như mỹ nhân đang ngủ trong truyện cổ tích.
"Anh biết không, kỳ thật em có nghĩ qua, " Đường Tuyết nhìn vẻ mặt trầm tĩnh ngủ của cậu, nước mắt rốt cuộc lại lăn xuống, "Em làm sao lại thích anh. Anh thật không phải là hình mẫu mà em yêu thích... Về sau rốt cuộc suy nghĩ minh bạch. Em đối với Biên Trừng, đối với Dụ Ngôn, là ưa thích vẻ bề ngoài, chỉ có đối với anh, thứ em thích là linh hồn của anh, đây mới là tình yêu chân chính. Có đôi khi em tiếc nuối, tiếc nuối chúng ta bỏ lỡ nhau nhiều năm như vậy, sẽ nghĩ là, nếu như lúc ấy không xa rời nhau, mọi chuyện sẽ như thế nào... Nhưng về sau, em đối với vận mệnh mà tràn ngập cảm kích. Cảm tạ nó mang anh rời đi, để anh trở thành người tốt hơn; cảm tạ nó, đem anh tốt hơn mang về trước mặt em. Anh so với khi còn bé thật sự một chút cũng không giống nhau, anh bây giờ có một linh hồn mạnh mẽ. Tự tin, dũng cảm, kiên định, bạo dạn... Em từ ngày hôm qua cho tới hôm nay, cầu nguyện qua rất nhiều lần, cầu xin tất cả thần tiên, từ Trung Quốc ra nước ngoài, nhưng mà em hiện tại cảm thấy, chỉ cần tin tưởng anh là đủ rồi. Lê Ngữ Băng, em tin tưởng anh có thể gắng gượng qua lúc này, đừng quên ước định của chúng ta, em vẫn chờ được cùng anh tham gia Olympic Bắc Kinh mùa đông. Sau đó, anh biết không, em còn muốn rằng, Olympic mùa đông em được quán quân, anh ở hiện trường cầu hôn với em " Đường Tuyết nói đến đây nở nụ cười, trên mặt vệt nước mắt chưa khô, cô nói tiếp, " Tiếp đó chúng ta kết hôn, sinh hai đứa nhóc, lớn gọi Đản Đản, đứa bé gọi nhị Đản Đản. Vào mùa hè, cả nhà chúng ta cùng đi leo núi ngắm những ngôi sao..."
Cô nói liên miên lải nhải mặc sức tưởng tượng rất nhiều cuộc sống sau này, cuối cùng nói ra, "Em phải đi. Em tin tưởng anh, anh cũng phải tin tưởng em, yên tâm đi, chờ anh tỉnh lại chúng ta sẽ lại có thêm một tấm huy chương... Nhớ kỹ, người nào cũng không được lỡ hẹn " nói xong, cúi đầu hôn lòng bàn tay của cậu, "Em tại điểm cuối cùng chờ anh."
Thời điểm cô hôn lòng bàn tay cậu, y tá vừa vặn đi tới chứng kiến, hình ảnh duy mỹ như vậy, y tá rất cảm động. Sau đó chờ Đường Tuyết rời đi, y tá xoạt xoạt, đem tóc Lê Ngữ Băng cạo sạch.
Buổi sáng, bác sĩ trong truyền thuyết đến bệnh viện, gặp thân nhân của bệnh nhân. Bác sĩ Tề năm nay chỉ bốn mươi ba tuổi, bởi vì được bảo dưỡng quá tốt, thoạt nhìn như chỉ ba mươi tuổi đầu. Bố Lê chưa có xem tư liệu của bác sĩ này, bây giờ nhìn bề ngoài có chút không yên lòng, cảm thấy vị bác sĩ này nhìn quá trẻ, bác sĩ trẻ lại ưu tú, cũng là chưa đủ kinh nghiệm.
Bố Lê thật sự lo lắng cho con trai, liền hàm súc hỏi một chút nghiệp vụ bác sĩ này từng trải qua.
Kết quả bác sĩ Tề tính khí nóng nảy, tức giận nói: "Tôi mổ qua đầu óc so với ông nếm qua đậu phụ não đều nhiều hơn."
Bố Lê sửng sốt một chút, tốt tính nói: "Tôi xưa nay không ăn đậu phụ não."
Sau khi bác sĩ Tề rời đi, mẹ Lê nói với chồng mình: "Đó là bác sĩ tốt, y thuật rất cao siêu, bên trong giới có danh tiếng đấy. Chẳng qua có cái tính khí này, vậy mà chưa bị người nhà bệnh nhân đánh bao giờ, vận khí cũng là rất tốt đấy." Giọng điệu có chút cảm khái.
Y tá mang theo Lê Ngữ Băng đi làm kiểm tra trước, lại chụp phim thêm một lần, tư liệu đưa đến trong tay bác sĩ Tề. Một đài giải phẫu phải tham dự rất nhiều người, mọi người trước tiên thảo luận một chút thao tác quá trình giải phẫu, khả năng tồn tại tình huống, phải chú ý những chuyện gì, vân... vân.
Bác sĩ Tề cầm tư liệu của Lê Ngữ Băng kiểm tra, so sánh một chút hai ảnh phim, lại nhìn một chút giá trị theo dõi bên trong não bộ, cùng một ít số liệu khác, đột nhiên một tiếng tự đáy lòng sợ hãi thán phục: "Ai ôi!!! Trời đất?!"
Những người khác đều cả kinh, hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy bác sĩ Tề?"
"Nhìn một chút đi, sưng tấy có dấu hiệu giảm đi."
"Ồ, thật sự là... Bác sĩ Tề, phẫu thuật kia còn làm nữa không?"
"Làm cái gì, đẩy về, dược vật hóa chất." Bác sĩ Tề chắp tay sau lưng đi ra ngoài. Ông vừa đi vừa hùng hùng hổ hổ, lại có chút giọng điệu cực kỳ hâm mộ nói:
Tuổi trẻ thật con mẹ nó tốt."
_____________________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
—— tiểu kịch trường ——
Lê Ngữ Băng: Ta biết ngay, ta là điện thoại tặng kèm tài khoản. Ta tỉnh lại thì có cái gì dị thường, lão tử một cây cơ đem ngươi đánh lên mặt trăng bây giờ.
Lâm Sơ Yến: Huynh đệ ngươi tới đây, ta cho ngươi biết cái gì là thân sinh đấy, cái gì là điện thoại tặng kèm tài khoản.
Lê Ngữ Băng: Hả?
Lâm Sơ Yến: Thân sinh có xe, nạp tiền điện thoại không có. # mỉm cười #
Lê Ngữ Băng:... Cám ơn, cảm giác rất an ủi.
(Thất ca yếu ớt mà giải thích một câu, kỳ thật Lâm Sơ Yến tại thật thể trong sách có xe con, không đủ cũng là xe tiêu chuẩn hài nhi, mọi người không cần ôm qua cao chờ mong. = =)
Thuận đường chúc các thí sinh thi đại học cố lên.