Đường Tuyết được đưa tới phòng họp trên tầng ba.
Quản lý Ngô đẩy cửa, ra hiệu cho cô đi vào, Đường Tuyết cảm thấy hơi là lạ, nhưng cô chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, quản lý Ngô đã đẩy nhẹ một cái, cô cứ như vậy mà bước vào phòng.
"Anh nhớ anh còn có chút việc, anh đi trước, các em từ từ nói chuyện." Quản lý Ngô nói xong, không cho cô thời gian phản ứng, đóng sầm cửa lại.
"Này..." Đường Tuyết chẳng hiểu đầu đuôi ra sao.
Cô xoay người, đánh giá căn phòng này.
Phòng họp hình chữ nhật, diện tích khá lớn, trang trí đơn giản, thoạt nhìn rất trống trải. Ở giữa là bàn hội nghị, cuối phòng là cửa sổ sát đất, rèm cửa màu xám mở toang ra, xuyên qua cửa kính trong suốt có thể nhìn thấy quảng trường, cây xanh, người đi đường.
Trước cửa sổ sát đất là một chiếc ghế xoay đã có người ngồi.
Giờ phút này, người nọ quay về phía cửa sổ sát đất, chỉ chừa lại cái gáy cho cô.
Giả tạo. Trong lòng Đường Tuyết thầm phỉ nhổ.
"Xin chào." Cô mở miệng gọi người nọ.
Chiếc ghế từ từ xoay lại, đối diện cô.
Người nọ mặc đồ thể thao màu trắng, để tóc ngắn qua tai, đưa lưng về phía ánh mặt trời rọi qua cửa sổ, gương mặt không tính quá rõ ràng nhưng khi Đường Tuyết nhìn thấy cậu vẫn thoáng kinh ngạc, trong lòng thở dài: Người này thật đẹp!
Làn da trắng nõn, mặt mày đoan chính, ánh mắt trong trẻo, khí chất sạch sẽ, chính là một mỹ thiếu niên.
Cậu lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, tắm ánh mặt trời, cả người như được ánh hào quang bao phủ, khiến cậu có vẻ giống một bức tranh sơn dầu, dịu dàng nhã nhặn trầm tĩnh, muốn nói lại thôi.
Đường Tuyết lặp lại: "Xin chào."
Cậu "ừ" một tiếng, xem như đáp lại, rồi từ tốn hỏi: "Cô chính là trợ lý mới của tôi?" Âm điệu trầm thấp như dây đàn khẽ rung, hết sức dễ nghe.
Đường Tuyết vỗ ngực, "Ừ ừ!"
Cậu hơi nghiêng đầu đánh giá: "Đen quá."
Đường Tuyết: "..."
Đường Tuyết hơi xấu hổ, vội vàng giải thích: "Tôi đi học quân sự bị phơi đen, không lâu nữa sẽ trắng lại, thật đấy!"
Cậu từ chối cho ý kiến, đứng lên tiến về phía cô.
Khi cậu đứng lên, Đường Tuyết mới phát hiện người này thật cao. Cậu chắp tay sau lưng bước chậm rì rì đến chỗ cỗ, bóng cậu dưới nắng đổ dài, nhưng vô hình trung lại mang theo cảm giác áp bách, tựa như hai đầu của sợi dây thừng đột ngột bị kéo càng ngày càng xa, kéo căng hết cỡ.
Cô hơi căng thẳng, bả vai cứng ngắc, nuốt nước bọt, nhìn cậu.
Người nọ càng đi càng gần, gần đến nỗi Đường Tuyết có thể thấy rõ ngũ quan của cậu.
Sau đó cô bỗng hoang mang: Người này, nhìn quen quen!
Lông mày này, cái mũi này, đặc biệt là ánh mắt này, là kiểu mắt hai mí, đẹp mà không tục; hàng mi đen dày như nhiễm mực... A, trước kia cô từng hình dung một người như thế, là ai nhỉ...
Sắp nhớ ra rồi! Đường Tuyết hơi kích động, ánh mắt sáng lên, nhìn xuống gần khóe mắt bên phải, có một nốt ruồi nhỏ màu nâu nhạt như vì sao tí hon xoay quanh mặt trăng.
A!
Trong đầu chợt lóe, cô thốt lên: "Lê Ngữ Băng! Cậu là Lê Ngữ Băng?!"
Lê Ngữ Băng hơi nghiêng đầu, cố ý nghi hoặc xem cô: "Cô là?"
"Tôi là Đường Tuyết, Đường Tuyết! Cậu đã quên rồi sao?" Đường Tuyết thật không ngờ lại gặp được Lê Ngữ Băng ở đây, cô rất kinh ngạc, cũng rất vui mừng. Dù sao cũng là bạn học cũ.
"Đường Tuyết." Nét mặt Lê Ngữ Băng có chút hoảng hốt.
"Đúng, tôi là Đường Tuyết, cậu không nhớ tôi hả?"
"Nhớ, bóng ma thời thơ ấu."
"A..."
Cái này hơi xấu hổ.
Lê Ngữ Băng: "Nhờ sự quan tâm của cậu, sáu năm tiểu học một đồng tiền tiêu vặt tôi cũng chưa dùng."
Đường Tuyết càng xấu hổ, khoát khoát tay, "Đừng nhắc nữa..."
Lê Ngữ Băng cẩn thận đánh giá Đường Tuyết một lần, không thể tin được hỏi cô: "Sao cậu lại đen thành như vậy?"
"Tôi đã nói là đi học quân sự rồi mà, cậu không tin ư! A, đợi một chút..." Đột nhiên, Đường Tuyết thấy quái lạ, "Hai chúng ta bằng tuổi, tôi học quân sự thì cậu cũng phải đi, sao cậu không bị đen nhỉ? Chuyện này không khoa học."
"À, tôi nhảy lớp, giờ đang học năm hai."
Đường Tuyết có chút hâm mộ ghen ghét. Hóa ra thực sự có người ưu tú từ nhỏ đến. Lê Ngữ Băng là Thiên lý mã, lúc nào cũng chạy rất xa so với lừa.
"Chúc mừng cậu." Đường Tuyết cắn môi dưới, giọng hơi chua, sau đó tiếp, "Bây giờ cậu vẫn chơi băng cầu hả? Tôi nghe quản lý Ngô nói, cậu là thành viên chủ chốt của đội?"
"Ừ, bọn họ sợ tôi bận quá, cho nên mời trợ lý. Không ngờ người đó là cậu."
Một câu nói đã nhắc nhở Đường Tuyết, hiện tại cô là trợ lý của Lê Ngữ Băng.
Lê Ngữ Băng, người từng làm "ngựa" của cô, cô chỉ hướng Đông cậu không dám đi hướng Tây, nghe lời còn hơn cả Liêu Chấn Vũ.
Mà hiện tại, đến lượt cô làm "ngựa" cho cậu...
Đúng là thời thế thay đổi!
Cảnh còn người mất, thật đau buồn. Nội tâm Đường Tuyết chua xót vô cùng, nhất thời không thể tiếp nhận được sự thật này.
Cô chán nản mím môi, cuộc sống này chẳng còn gì đáng lưu luyến cả.
Lê Ngữ Băng ở bên cạnh thưởng thức biểu cảm của cô, không nhịn được khẽ cong môi, cười nhạt xong lập tức khôi phục lại dáng
vẻ nghiêm chỉnh.
Đường Tuyết có thể làm trợ lý cho bất kì ai, chỉ riêng không thể hầu hạ Lê Ngữ Băng, người từng làm "ngựa" của cô. Cô hơi hất cằm, nói: "Công việc trợ lý này, tôi không thể làm được, đột nhiên tôi nhớ ra mình phải học, về sau còn phải học chuyên sâu."
"Có thể, thanh toán tiền vi phạm hợp đồng đi."
"Tiền vi phạm hợp đồng gì cơ?"
Lê Ngữ Băng chỉ vào hợp đồng trong tay cô: "Tự cậu xem đi."
Hợp đồng in thành hai bản, vừa rồi sau khi ký xong quản lý Ngô đưa cho cô bản này. Đường Tuyết mở ra cẩn thận tìm đọc điều khoản hủy hợp đồng, nếu cô muốn chạy lấy người thì phải trả một trăm ngàn tệ, đồng thời còn phải bồi thường tổn thất. Nếu cô muốn nghỉ theo trình tự thông thường thì phải thông báo trước một tháng.
Ý là nếu muốn hủy hợp đồng, cô phải đợi một tháng mới có thể rời đi.
Được rồi, một tháng thì một tháng, cô nhịn!
"Bắt đầu từ mai cậu chính thức nhậm chức." Lê Ngữ Băng nói.
"Tôi phải làm gì?"
"Tôi bảo cậu làm gì thì cậu làm cái đó." Lê Ngữ Băng nói, trong lòng lại âm thầm bổ sung một câu, giống như cậu đã từng đối xử với tôi vậy.
Đường Tuyết cảm thấy cách nói chuyện Lê Ngữ Băng bây giờ rất muốn ăn đòn.
Nhưng cậu rất cao, không còn là cậu nhóc loắt choắt, cô đánh không lại cậu...
Lê Ngữ Băng lấy balo trên ghế, đeo hờ một vai, đút tay vào túi, "Đi thôi."
"Đi đâu?"
"Lên lớp."
Đường Tuyết nhìn đồng hồ, đến giờ lớp rồi. Cô đi sau lưng cậu, nói chua chát: "Hóa ra sinh viên thể thao các cậu cũng phải lên lớp à?"
"Tôi không phải sinh viên thể thao."
"Ồ? Vậy cậu thi đại học được bao nhiêu điểm?"
Lê Ngữ Băng kéo cửa, quay đầu nhìn cô: "Xác định muốn nghe?"
Kiểu cười như có như không của cậu rất đáng đánh đòn. Đường Tuyết vội vàng lắc đầu: "Không, không, không, tôi không muốn nghe, tôi sẽ không cho cậu cơ hội kiêu ngạo."
Hai người ra khỏi cửa, Lê Ngữ Băng đi tới cầu thang, Đường Tuyết y chang cái đuôi nhỏ sau lưng cậu, vừa đi vừa hỏi: "Vậy tại sao cậu vào Lâm Đại?"
Cậu không quay đầu lại, chỉ đáp: "Lâm Đại có đội băng cầu."
Người này vừa đẹp trai vừa thông minh, học giỏi, còn được làm chuyện mình thích... Nói chung rất đáng ngưỡng mộ.
Cảm xúc hâm mộ ghen ghét của Đường Tuyết lại bắt đầu lan tỏa.
Ra khỏi sân băng, Lê Ngữ Băng tìm được xe đạp của mình giữa một hàng xe, lấy nó ra. Đường Tuyết hỏi cậu: "Cậu đang học ngành gì?"
"Thiên văn học, còn cậu?"
"Tôi à, trường nông nghiệp."
"Trường nông nghiệp, ngành gì?"
"... Bác sỹ thú y." Đường Tuyết ngửa đầu nhìn trời, nhỏ giọng nói. Âm lượng nhỏ xíu như tiếng muỗi vo ve.
Ấy mà cậu nghe rõ ràng, rồi bật cười. Tiếng cười trầm thấp, ngắn ngủn như tiếng dây đàn gảy khẽ. Âm thanh dẫu đã ngừng nhưng ý cười vẫn quanh quẩn không tan.
Bên tai Đường Tuyết hơi nóng, cô xấu hổ vô cùng.
Lê Ngữ Băng ngồi lên xe, một chân chống bàn đạp, một chân khác chống xuống đất, hỏi cô: "Có cần tôi chở một đoạn không?"
"Được." Đường Tuyết tiếp nhận ý tốt của cậu, vòng ra yên sau, nhẹ nhàng nhảy lên.
Đúng lúc ấy, Lê Ngữ Băng nhấn bàn đạp, chiếc xe như một con cá kiếm lao vút đi, Đường Tuyết bất ngờ không đề phòng, đặt mông ngồi bệt xuống đất.
"Nghĩ hay nhỉ." Lê Ngữ Băng nói.
Lê Ngữ Băng khoan thai lái xe, nghĩ đến cảnh tượng phía sau, không nhịn được cong môi, cười híp mắt, ven đường có nữ sinh nhìn thấy cậu, ôm mặt thốt lên "Đẹp trai quá".
Đường Tuyết bi phẫn đứng lên.
Cô nhìn bóng lưng cậu dần khuất xa, lại nhớ cậu bạn đáng yêu dễ bắt nạt trong ký ức, thật sự không có cách nào liên hệ hai người là một.
Một cậu bé ngoan ngoãn, sao trưởng thành lại một trời một vực vậy?
"Cẩu Tử, cậu thay đổi rồi." Cô xoa mông, nét mặt buồn bã.