Đường Tuyết nhặt được chiếc bút bi đỏ liền dùng chiếc bút này tô tô vẽ vẽ, cô viết 100 điểm vào sách bài tập của mình, rồi viết 0 điểm vào sách bài tập của Lê Ngữ Băng.
Tiếp theo đến lượt sách giáo khoa Ngữ văn của Lê Ngữ Băng gặp họa, bất cứ động vật nào trong ảnh minh hoạ, môi đều bị tô đỏ, ngay cả ếch cũng không tha... Thoạt nhìn rất giống một quyển bách khoa toàn thư về yêu quái.
Chưa hết, cô còn vẽ đồng hồ trên cổ tay Lê Ngữ Băng.
Cô cầm lấy tay cậu, Lê Ngữ Băng vừa giận, vừa khó hiểu, mặt đỏ bừng, nói: "Cậu đừng làm loạn."
"Đừng nhúc nhích, lát sẽ vẽ cái nhẫn cho cậu."
Lê Ngữ Băng giận đến nỗi trợn trừng mắt.
...
Cô giáo Triệu phát hiện Lê Ngữ Băng lại lại lại lại bị ức hiếp, có chút đau lòng.
Cho nên hôm nay khi đại hội toàn trường, hiệu trưởng Đường gọi cô lại hỏi thăm tình hình lớp, cô Triệu do dự một chút, cuối cùng quyết định ăn ngay nói thật.
Con gái thầy đúng là Bá Vương...
Hiệu trưởng Đường nghe cô Triệu một năm một mười báo cáo xong, tức giận nổ mũi, chạng vạng hôm ấy về nhà, đánh vào lòng bàn tay Đường Tuyết. Mới đánh một cái, căn bản chưa dùng sức, cô bé đã bắt đầu rưng rưng nước mắt, vô cùng đáng thương.
Hiệu trưởng Đường hận mình vô năng, mới một chút đã mềm lòng.
Ông nghiêm mặt nhìn đứa con gái nghịch ngợm, "Con biết sai chưa?!"
"Biết rồi ạ..."
"Về sau còn dám ức hiếp bạn bè không?"
"Không dám ạ..."
Đường Tuyết không bị đánh tiếp, nhưng vẫn bị phạt đứng.
Đứng ăn cơm, đứng làm bài tập.
Cô vừa làm bài vừa nghiến răng, miệng lẩm bẩm: "Dám cáo trạng hả? Lê Ngữ Băng, cậu cứ đợi đấy!"
...
Hôm sau đến trường, việc đầu tiên Đường Tuyết làm chính là châm chọc Lê Ngữ Băng.
Lê Ngữ Băng chẳng hiểu đầu đuôi ra sao, "Mình không có."
Dĩ nhiên, Đường Tuyết không trông mong cậu thừa nhận.
Trong cơn tức giận, cô ăn hết bánh quy gấu của cậu, uống hết sữa Vượng Tử của cậu. Bữa trưa mọi người cùng nhau ăn cơm ở căng tin, cô lại ăn sạch sườn xào chua ngọt của cậu.
Mà Lê Ngữ Băng không thể không ăn hết rau cần Đường Tuyết vẫn ghét.
Chưa hết. Cơm nước xong, Đường Tuyết kéo Lê Ngữ Băng tới quầy bán quà vặt, bắt cậu mua cho cô một hộp socola trứng Kinder Joy.
Socola trứng Kinder Joy thứ yêu thích nhất của học sinh tiểu học bấy giờ, nó có hình một quả trứng vịt, bên trong là socola và một món đồ chơi bất kỳ, rất thú vị, khuyết điểm duy nhất chính là quá đắt.
Mua socola trứng xong, Lê Ngữ Băng sờ hai đồng xu cuối cùng còn sót lại trong ví, mặt đen sì.
Học sinh tiểu học tiết kiệm tiền dễ lắm ư...
Ngược lại, Đường Tuyết có socola trứng, tâm tình cực tốt, vừa ăn socola vừa nghịch máy bay trực thăng mới mở được, về lớp cầm máy bay trực thăng khoe mọi người xung quanh, nhận được ánh mắt hâm mộ của các học sinh tựa như người chiến thắng.
Đường Tuyết nói với Lê Ngữ Băng: "Mình quyết định tha thứ cho cậu." Dừng một chút, lại bổ sung thêm, "Có điều, sữa Vượng Tử ngày mai phải cho mình uống."
Lê Ngữ Băng cảm thấy không thể tiếp tục như vậy nữa.
Cậu phải phản kích.
...
Nhà Lê Ngữ Băng có rất nhiều kẹo, phần lớn đều là do bạn của ba mẹ tặng.
Nhưng ba mẹ không cho phép cậu ăn quá nhiều kẹo, bởi vậy rất nhiều loại kẹo bị để quá hạn.
Hôm nay, Lê Ngữ Băng nhìn thấy mẹ lấy kẹo quá hạn đi vứt, cậu đột nhiên hỏi: "Mẹ ơi, ăn kẹo này vào sẽ bị làm sao?"
Mẹ Lê hù dọa: "Sẽ đau bụng, phải vào bệnh viện tiêm. Cho nên sau này con không được ăn đồ lạ, biết chưa."
Lê Ngữ Băng ngoan ngoãn gật đầu, chỉ vào hộp kẹo trong thùng rác, nói: "Con có thể lấy mấy viên được không?"
"Hả? Con muốn làm gì?"
"Cho chó hoang ăn ạ."
Lê Ngữ Băng mang kẹo quá hạn tới trường, quả nhiên không ngoài dự đoán của cậu, vừa lấy kẹo ra, Đường Tuyết hệt như chó nhìn thấy xương, lập tức vơ hết.
"Lại còn là kẹo nhập khẩu nữa." Đường Tuyết chỉ vào dòng chữ nước ngoài trên vỏ, nói.
"Ừ." Lê Ngữ Băng cố ý trả lời thản nhiên, không giống bình thường.
Đường Tuyết nuốt nước miếng, "Mình nếm giúp cậu nhé?"
Nghe chưa, nghe chưa, da mặt người này thật dày...
Không đợi Lê Ngữ Băng đồng ý, Đường Tuyết đã tự cầm kẹo của cậu, bóc vỏ đưa vào miệng cực nhanh, tuyệt không cho cậu cơ hội từ chối.
Lê Ngữ Băng quay mặt đi, len lén cong khóe miệng.
"Chó hoang." Cậu đưa lưng về phía cô, thì thầm.
"Cậu nói cái gì?" Đường Tuyết không nghe rõ, miệng ngậm kẹo truy hỏi.
Lê Ngữ Băng không lên tiếng, chỉ bỏ hai viên kẹo thừa còn trong tay lên bàn cô, sau đó lấy sách giáo khoa Ngữ Văn mới tinh ra... Bách khoa toàn thư yêu quái lúc trước đã bị cậu ném vào thùng rác, đây là sách mẹ cậu mới mua cho.
Mẹ còn bảo cậu là gấu ngựa, chưa học
xong đã làm mất sách.
Tuy ánh mắt Lê Ngữ Băng chăm chú nhìn sách giáo khoa, nhưng lực chú ý đều đặt trên người Đường Tuyết. Cậu rất muốn nhìn thấy người kia đau bụng, sau đó bị đưa vào bệnh viện tiêm, nếu có thể chính tai nghe cô la hét khi tiêm thì càng hoàn mỹ.
Rắc...
Đường Tuyết cắn viên kẹo, bỗng cảm thấy không bình thường, cắn xong liền dừng lại.
Lê Ngữ Băng nghiêng đầu len lén quan sát cô.
Mới liếc một cái, đầu óc cậu lập tức trống rỗng.
Đường Tuyết đang chảy máu.
Một bên má cô phồng lên, môi khẽ nhếch, máu đỏ tươi theo khóe miệng chảy ra ngoài, càng chảy càng nhiều, hệt như thác nước màu đỏ, trông rất dọa người.
Lê Ngữ Băng sợ đến nỗi cả người lạnh như băng, tay chân run lên.
Đường Tuyết cảm thấy khóe miệng hơi ngứa, cô đưa tay sờ một cái, cúi đầu nhìn, trên đầu ngón tay đều là máu tươi.
Cô lập tức choáng váng, lắc lắc đầu, ngơ ngác nhìn Lê Ngữ Băng.
Lê Ngữ Băng cũng ngơ ngác nhìn cô, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, mắt bắt đầu rơm rớm nước.
Hai người khác thường rất nhanh bị bạn bè xung quanh chú ý. Đúng lúc này, chuông vào lớp reo lên, cô giáo Triệu bước vào lớp học, nói: "Các em im lặng, không nghe thấy chuông vào lớp sao? Mau ổn định chỗ ngồi!"
Mạc Hiểu Lộ bàn trên gọi to: "Cô ơi, bạn Đường Tuyết chảy máu!"
Cô Triệu nghe vậy, vội nhìn về phía Đường Tuyết, quả nhiên thấy sắc mặt cô bé trắng bệch, miệng đang chảy máu, kỳ lạ hơn nữa là miệng còn cố ngậm gì đó. Cô Triệu phát hoảng, bỏ giáo án, lập tức chạy xuống, sau đó nâng má Đường Tuyết, ngón cái nhẹ nhàng ấn vào chỗ phồng lên, rất cứng.
"Sao lại thế này? Em đã ăn cái gì?"
Đường Tuyết bị dọa sợ, ngây ngốc nhìn cô giáo Triệu, không nói chuyện.
Lê Ngữ Băng lên tiếng: "Là kẹo, quá, quá..."
Cô Triệu ngắt lời cậu, bảo với Đường Tuyết: "Em nhổ ra đi."
Đường Tuyết ngoan ngoãn cúi đầu, há miệng ói một cái.
Nhổ ra viên kẹo bị cắn thành hai nửa.
Rồi lại ói tiếp lần nữa.
Nhổ ra một vật thể màu trắng dính bọt máu.
Cô Triệu chỉ nhìn thoáng qua, bả vai lập tức thả lỏng: "Đường Tuyết, em thay răng rồi."
...
Cô giáo Triệu đưa Đường Tuyết đi súc miệng, sau khi về lớp vẫn dạy học bình thường. Trong lớp đã có không ít các bạn thay răng, nhưng quá trình thay răng như phim kinh dị giống Đường Tuyết đúng là hiếm thấy.
Đường Tuyết vừa sợ hết hồn, lúc này trông càng thành thật. Sau khi ngồi xuống, cô nói với Lê Ngữ Băng: "Mình còn tưởng mình sẽ phải chết cơ."
Lê Ngữ Băng nhỏ giọng đáp: "Mình cũng vậy."
Đường Tuyết cảm thấy mình cần ăn kẹo để an ủi, vì thế duỗi tay định lấy hai viên kẹo còn thừa trên bàn.
Đột nhiên, Lê Ngữ Băng thu lại hai viên kẹo.
"Này." Đường Tuyết hơi mất hứng.
"Không được ăn." Lê Ngữ Băng nói.
Đường Tuyết đâu chịu nghe, chìa tay xin cậu, "Cậu đã cho mình rồi mà."
Lê Ngữ Băng: "Mình hối hận rồi."
Cô giáo Triệu trên bục giảng gõ vào bảng đen: "Chú ý nghe giảng! Đường Tuyết, Lê Ngữ Băng, các em nói xong chưa? Có muốn cô nhường bục giảng cho các em nói không?"
Đường Tuyết lập tức im bặt, lại trừng Lê Ngữ Băng, bàn tay vẫn khăng khăng chìa về phía cậu.
Lê Ngữ Băng bóc hai viên kẹo, mỗi viên liếm một cái, sau đó gói kẹo lại như cũ, dúi vào lòng bàn tay cô.
"Ăn đi."
Đường Tuyết: "..."