Đến trưa, Dụ Ngôn huấn luyện đều không tập trung, trong lòng đè ép tâm sự, luôn luôn thất thần.
Sau khi kết thúc huấn luyện, cậu nhận được một cuộc gọi, là từ một số lạ.
"Alo?"
"Alo. Dụ Ngôn. Tôi Đường Tuyết nè."
Cậu cũng không thể nói vì cái gì, lúc này đột nhiên nghe được âm thanh của cô, trong lòng lại có chút ủy khuất cùng khổ sở, nhỏ giọng "Ừm" một tiếng.
Ngữ khí Đường Tuyết có chút không có ý tứ nhẹ nói:" Dụ Ngôn, cậu có thể giúp tôi một việc được không?"
"Việc gì?"
"Điện thoại di động của tôi ở chỗ Lê Ngữ Băng, cậu tới lấy giúp tôi, tôi không muốn gặp cậu ta."
Dụ Ngôn nhớ đến tin nhắn lúc giữa trưa đó. Cậu đã cảm thấy rất kì quái, thì ra là của Lê Ngữ Băng nhắn ra... Cái này cũng không khó hiểu.
Tâm tình trong nháy mắt liền vui vẻ.
"Được." Cậu đáp, ngữ khí kiên định, nghĩ nghĩ, cậu cảm giác Lê Ngữ Băng không dễ đối phó, lại hỏi:" Nếu cậu ta không đưa thì làm sao bây giờ?"
"Ừm... nếu cậu ta dám không đưa cho cậu, cậu liền nói cho cậu ta biết, phương thức liên lạc của cậu ta sẽ được treo cùng với quảng cáo <>. Cậu nghĩ cậu ta có chịu đưa hay không?"
Dụ Ngôn lau trán một cái:"Được."
Hai người lại hàn huyên một lúc, cuối cùng lúc muốn nói tạm biệt, Dụ Ngôn đột nhiên hỏi:" Số điện thoại của tôi, có phải cậu học thuộc rồi không?"
"Đúng vậy, cái này có gì khó đâu."
Số điện thoại của Đường Tuyết và Dụ Ngôn bảy số đầu tiên giống nhau như đúc, chỉ khác bốn số về sau, muốn nhớ kỹ cũng không khó.
Mặc dù không phải việc gì khó, nhưng Dụ Ngôn vẫn là có chút vui vẻ.
Về sau cậu và Đường Tuyết tạm biệt, đi tới quán khúc côn cầu tìm Lê Ngữ Băng. Đúng lúc Lê Ngữ Băng vừa huấn luyện xong, cùng với mấy người đi ra. Đội viên lùn nhất của đội khúc côn cầu cũng vượt qua một mét tám. Dụ Ngôn lẻ loi một mình đứng trước mặt bọn họ, thân ảnh lại tôn lên chút nhỏ nhắn xinh xắn.
"Học trưởng, tôi đến lấy điện thoại giúp Đường Tuyết." Dụ Ngôn cũng không nói vòng vo nhiều.
Lê Ngữ Băng chộp lấy túi, mặt không thay đổi nhìn cậu:" Để cậu ấy tự tới."
"Nếu như học trưởng không đưa điện thoại cho tôi, phương thức liên lạc của cậu sẽ được treo cùng với quảng cáo << Ai cầu có con, xin liên hệ. Không mang thai, không lấy tiền>>."
Dụ Ngôn mặt không biểu cảm tự nhiên mà nói, hiệu quả kinh người, các anh em của Lê Ngữ Băng cười vang một trận, có người thậm chí cười đến gãy lưng rồi, không thể không đỡ lấy bả vai người bên cạnh.
Có người còn nhìn Dụ Ngôn, giơ ngón tay cái:" Cậu thật có gan"
Lê Ngữ Băng không cần nghĩ cũng biết chủ ý này xuất phát từ Đường Tuyết. Cậu cũng có chút bội phục cô. Trong đầu cái tên hỗn đản ấy không biết chứa cái gì, mấy chiêu trò quái thai dùng mãi không hết, cũng có thể coi là thiên phú dị bẩm.
Mà mỗi lần gặp được cô, cậu sẽ không thể khống chế mà bị cô lây nhiễm thành bệnh nhân tâm thần, đấy mới là đáng sợ nhất.....
Cậu mặt buồn rầu, lấy điện thoại cầm tay ra đưa cho Dụ Ngôn.
Lúc Dụ Ngôn nhận điện thoại, Lê Ngữ Băng đột nhiên cong môi cười một tiếng, nói:" Cậu có thể hỏi cô ấy một chút, vì cái gì mà không thể tự mình đi lấy."
"Cám ơn học trưởng." Dụ Ngôn tiếp nhận điện thoại, quay người rời đi.
Các thành viên trong đội tò mò lại gần Lê Ngữ Băng:" Cậu ấy là ai vậy?"
"Tân sinh đội trượt nghệ thuật, nghe nói là một tiểu thiên tài, là niềm tự hào của đội bên đấy."
"Oa, lợi hại vậy sao? Không biết so với Băng Thần ai lợi hại hơn?"
"Thiểu năng à, táo với dưa hấu, làm sao mà so."
"Tôi thích dưa hấu."
"Tôi lại thích táo hơn."
_______
Lê Ngữ Băng nghe bọn họ ồn ào một trận, đau cả lỗ tai.
Lúc cơm tối, Đường Tuyết không đi ăn cùng Lê Ngữ Băng, giờ tự học buổi tối cũng không gặp nhau.
Tại thư viện tầng hai, Lê Ngữ Băng làm xong bài tập có chút nhàm chán, liền nhìn lên kệ sách phía trước.
Đảo đảo, thấy một trang bìa nhìn rất quen mắt. Cậu nhớ lại một chút, thì ra là Đường Tuyết đã từng xem qua.
Đó là một bản truyện ký của Đường triều công chúa nào đó. Cậu mở ra xem, trong chốc lát bị một trận nóng mặt, vội đóng lại, nhỏ giọng nói một mình:" Đồ lưu manh "
Trong đêm, lưu manh xông vào trong mộng của cậu.
Lúc này cô không có trốn, cô không trốn vậy cô định làm cái gì?
Không biết, không nói rõ ràng. Cậu chỉ biết lúc cô ở bên cạnh cậu, cậu lại ngửi thấy khí tức của cô, cậu bị khí tức của cô bọc lại, giống như rơi trên một đám mây mềm mềm. Cô lại gần, ghé vào tai cậu nói chuyện, thân thể quấn lấy cậu. Cái tay, cái tay lại làm cái gì?
Mộng cảnh hỗn loạn mà vỡ vụn, thân thể lại cảm giác rõ ràng tựa như thật, như thế vui vẻ, như thế sung sướng, như thế.....
Lúc tỉnh lại, Lê Ngữ Băng trợn tròn mắt, ánh mắt vô hồn lại mê man, ngơ ngác nhìn trần nhà.
Bên ngoài đã là bình minh, cách lớp rèm cửa, tia sáng ảm đạm chiếu vào. Đám bạn cùng phòng vẫn còn ngủ, tiếng ngáy phát ra tứ phía. Lão Đặng không biết đang nằm mơ được ăn cái gì, một bên ngáy ngủ, một bên bẹp miệng.
Ba người kết hợp làm cho gian phòng như có cái ban nhạc náo nhiệt.
Lê Ngữ Băng giật giật thân thể, cảm giác được dưới thân một mảng lạnh buốt trơn nhẵn. Cậu nhắm mắt lại, tay che trên trán.
Thật là đau đầu.
_____
Buổi sáng khi đi học, Wechat của Lê Ngữ Băng nhạn được tin nhắn chuyển khoản từ Đường Tuyết.
Cô chuyển cho cậu 37550 khối tiền.
Lê Ngữ Băng nhìn một dãy số, vặn mi.
Đường Tuyết lại nhắn cho cậu một tin:
Băng chó, cầm lấy mà mua xương, đây là kiếp trước tôi thiếu nợ cậu.
Lê Ngữ Băng: Đấy chỉ là tôi đùa cậu.
Đường Tuyết:?..? Cậu có ý gì?
Lê Ngữ Băng: Tôi nói, đó chỉ là đùa cậu, tôi không cần tiền của cậu.
Cậu nhắn xong tin này, còn chuyển sổ sách cho cô, vốn là cậu muốn gửi tiền lương cho cô.
Đường Tuyết hoài nghi đây là một cái bẫy của Lê Ngữ Băng, cô xoắn xuýt một chút, cho rằng không nên ham món lợi trước mắt. Không thấy trên TV đi lừa gạt, toàn là lợi dụng người tham lam à.
Thế là cô cũng không nhận
khoản tiền kia.
Đường Tuyết: Lê Ngữ Băng, về sau chúng ta đừng nên gặp lại.
Lê Ngữ Băng: Vẫn còn ngại?
Đường Tuyết: Xéo đi.
Đường Tuyết: Ý của tôi là, vì để tránh lúc gặp lại có khả năng phát sinh xung đột đẫm máu, hai ta tốt nhất cả đời không qua lại với nhau.
Lê Ngữ Băng: Tranh tài ca hát làm sao bây giờ?
Đường Tuyết: Cậu bỏ thi đấu đi.
Lê Ngữ Băng: Không được, tôi không thích bỏ dở giữa chừng.
Đường Tuyết: Nói trắng ra không phải là cậu muốn bám lấy tôi sao? Được, tôi cho cậu thêm một cơ hội, cậu nếu còn dám làm loạn, tôi lập tức đá cậu.
Lê Ngữ Băng: Nói chút đạo lí đi, cuối cùng là ai làm loạn..
Thế là lúc cơm trưa, hai người lại gặp mặt.
Nhưng mà giữa bọn họ lại có thêm một người, Dụ Ngôn.
Nhanh như vậy đã nhìn thấy Lê Ngữ Băng, Đường Tuyết vẫn rất là khó chịu, buông thõng ánh mắt không nhìn cậu, vùi đầu chuyên tâm ăn cơm.
Dụ Ngôn ngồi bên cạnh Đường Tuyết cũng đang vùi đầu ăn cơm.
Hai người đều cúi đầu không nói lời nào, giống như học sinh tiểu học cùng bị phạm lỗi.
Lê Ngữ Băng ngồi đối diện bọn họ, ánh mắt nhìn Đường Tuyết cùng Dụ Ngôn đảo qua mấy lần, dùng giọng điệu như đang chất vấn, hỏi:" Đến cùng nhau là có ý gì?"
Đường Tuyết cũng không muốn đối mặt nhìn thấy mặt của cậu, lúc này cúi đầu đáp:" Ý chính là Dụ Ngôn là bạn nhảy của chúng ta, cậu ấy có bản lĩnh về vũ đạo, học theo video trên mạng luyện một chút là được, video đều download tốt. Đến lúc đó cậu kéo đàn, cậu ta là bạn nhảy, tôi ca hát. Đội hình này của chúng ta khẳng định kinh diễm toàn trường. Chờ lấy được quán quân_______"
"Mời tôi ăn bánh phao đường?" Lê Ngữ Băng không chờ cô nói ra, liền nói.
"Hả?" Đường Tuyết rốt cục cũng ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn cậu:" Cậu là muốn ăn bánh phao đường sao? Tôi vốn còn muốn nói nếu thắng tiền thưởng sẽ chia đều."
Lê Ngữ Băng:=_=
...
Lê Ngữ Băng không nghĩ tới, Đường Tuyết cùng Dụ Ngôn nhanh như vậy đã cấu kết với nhau, cậu có thể nói cái gì đây? Nếu cậu đề ra ý kiến phản đối, khẳng định bị hai người bọn họ bỏ phiếu đá ra ngoài.
Ba người lại bàn thời gian luyện tập một chút, Lê Ngữ Băng và Dụ Ngôn đều bề bộn nhiệc việc, chỉ có thể tranh thủ thời gian sau bữa ăn. Sau hai ngày, Đường Tuyết liên hệ thuê một gian ở tầng hầm làm phòng vũ đạo.
Vì tiết kiệm thời gian, bọn họ dự định sẽ đi xe đạp, nhưng vấn đề là Dụ Ngôn không biết lái...
Lê Ngữ Băng so với Đường Tuyết khỏe hơn, cho nên trách nhiệm chở Dụ Ngôn rơi vào trên vai cậu.
Cậu thật sự rất muốn đánh người.
Dụ Ngôn có cơ sở vũ đạo tốt, tư thái lại tốt. Lên trên mạng học những cái kia cũng rất nhanh, lúc ngày đầu luyện tập, cậu đã có thể đem vũ đạo từ đầu đến cuối ăn khớp trôi chảy làm theo.
Lê Ngữ Băng kéo cầm, Dụ Ngôn khiêu vũ, Đường Tuyết ở một bên cầm túi bút giả làm microphone, ca hát.
"Minh Nguyệt bao lâu nha____
Nhổ rượu hôn Thanh Điền____
Không biết trên trời chung hay thiếu______
Chiều nay ta muốn uống cùng nhau____"
Lê Ngữ Băng trong đầu liền nghĩ: Ổn định, chúng ta có thể thắng.
Dụ Ngôn bước chân lảo đảo mấy lần, không có đứng vững, quay đầu nhìn Đường Tuyết một chút.
Đường Tuyết nhìn cậu cười cười.
Dụ Ngôn mím khóe miệng, cũng cười một chút.
Mặc dù cười có chút miễn cưỡng.
Lê Ngữ Băng ở một bên nhìn thấy hai người bọn họ mắt đi mày lại, cười ha ha, làn điệu liền chuyển sang bài "Hai suối Ánh Nguyệt".
Đường Tuyết theo đó mà làm mặt buồn, cô cảm thấy trong tay mình thiếu cái bát mẻ, cô đột nhiên dừng lại, nhìn về phía Lê Ngữ Băng:" Lê Ngữ Băng, cậu bị lạc điệu rồi."
Lê Ngữ Băng nghĩ thầm, không tầm thường, cậu còn biết điều đấy.
Cậu bất động, ứng phó cô:" Nhớ lầm, tiếp tục đi."
Về sau, mỗi khi Đường Tuyết với Dụ Ngôn hi hi ha ha cùng nhau, Lê Ngữ Băng liền từ "Chỉ mong người lâu dài", không chút sơ hở chuyển sang "Hai suối Ánh Nguyệt", lần nào cũng khớp.
Đường Tuyết bị cậu làm cho không còn gì để nói. Cô chống nạnh, đi qua đi lại, có chút nóng nảy nói:" Có biện pháp nào đem ampli ngăn chặn đi không? Chúng ta lên mạng tìm một đoạn nhạc đệm cello để lên, đến lúc đó cậu chỉ cần diễn cho giống là được."
Lê Ngữ Băng nói:" Tôi đề nghị cậu nên giả hát, đến lúc đó động động miệng nhép theo thì tốt hơn."
Dụ Ngôn một bên nghe đến sửng sốt:" Là ý nói, cũng chỉ có tôi là phải dùng sức à..."