Về cái lần kéo nhau lên đồn công an kia, chuyện cứ như vậy mà trôi qua, rất lâu sau này, tôi mới biết được, hóa ra cái người xung đột với Kiều Hãn Vũ dạo nọ, đúng là con của một lãnh đạo quyền cao chức trọng, con nhà giàu với con nhà quan nổi lên xung đột, rốt cuộc không một ly sứt mẻ trở ra, chuyện gì cũng êm đẹp, điều này xác thực khiến cho tôi có chút kinh ngạc, khả năng Kiều Hãn Vũ thực không phải con nhà giàu có bình thường, tôi giống như có chút lý giải được lo lắng của Hoa Miêu.
Mùa hè này nói dài cũng không dài, mà bảo ngắn cũng không ngắn lắm, rất nhanh đã trôi qua rồi, tôi cũng đúng hạn đi báo danh ở trường cấp 3 kia. Sau khi rời trường học một đoạn thời gian, lần này trở lại sân trường, tôi cũng có điểm kích động, thậm chí là còn có chút khẩn trương. Hai bên đường cây cối ấm áp, trong bồn hoa hoa khoe sắc thắm, còn có những gương mặt mang nét thanh xuân tươi cười, khiến cho tôi giật mình như lạc vào mộng cảnh, bất giác nhớ lại thời trung học của bản thân, cùng Hoa Miêu vượt qua quãng thời gian vô lo vô nghĩ, còn có cảm xúc với mối tình đầu Lương Noãn Tình, sống mũi không khỏi có chút cay cay.
Người hiểu rõ tôi nhất quả nhiên là Hoa Miêu, cô ấy nói rất đúng, tôi đúng là thích hợp làm giáo viên, kỳ thực tôi cũng không muốn lắm lời về chuyện tôi mỗi ngày đi soạn giáo án như thế nào, đứng trên bục thao thao bất tuyệt ra sao. Nói tóm lại, tôi thật sự ưa thích môi trường học tập, rất hưởng thụ việc đem tri thức tưới tiêu cho người khác, mà những học sinh của tôi cũng như thủy triều bùng nổ, tựa hồ cho rót cho sinh mạng tôi sức sống mới, khiến cho tôi có cảm giác mình dường như trẻ ra vài tuổi.
Mặt khác, tôi cũng tiếp xúc nhiều hơn với Tôn Oánh, tuy rằng tôi thuộc bên Ngữ văn, còn cô ấy thuộc tổ Anh ngữ, văn phòng cả hai cách nhau rất xa, thế nhưng chúng tôi vẫn thường xuyên hẹn nhau cùng đi xuống căng tin ăn cơm, hoặc là ở bên ngoài dùng bữa. Vào những ngày cuối tuần, tôi cũng không còn chỉ ru rú ở trong nhà chơi game, đọc sách, xem TV, hoặc là buôn chuyện từ trái tim đến trái tim với Hoa Miêu, bạn bè của tôi dần dần gia tăng, các hoạt động theo đó cũng tăng thêm nhiều, sinh hoạt cũng trở nên muôn màu muôn vẻ.
Lễ khai giảng còn hơn hai tháng nữa, và tôi gặp Kiều Tư Vũ lần thứ 3 trong đời. Đây là một sự kiện vô cùng bất ngờ đối với tôi, biết nói như thế nào đây, cũng giống như trong hài kịch ấy.
Nói đến đây, tôi không thể không nhắc đến một hiệu sách nhỏ gần trường học của mình, nói là hiệu sách nhỏ, bởi vì nó thật sự không lớn, có khả năng là do vị trí tấc đất tấc vàng của nơi đây. Bất quá, cửa hiệu trang hoàng rất tinh xảo, diện tích tuy nhỏ, nhưng vật dụng đều đủ, nhân khí cũng rất vượng. Nhìn vào phong cách của cửa hiệu, tôi có thể đoán ra chủ nhân của nơi này hẳn phải là bậc phong nhã nhân sĩ, mà nhìn từ một phương diện khác, ông ta cũng phải là một người khôn khéo làm ăn, bởi vì cửa hiệu này đồng thời kinh doanh cả trà sữa, cùng một ít món ăn để nhâm nhi. Khách tới nơi này, có thể vừa mua sách, lại vừa có thể thuận tiện đóng gói một cốc trà sữa hoặc mấy hộp bánh ngọt đem về nhà ăn, đương nhiên cũng có thể gọi một ly trà sữa, thêm mấy đĩa bánh ngọt, với lấy một quyển sách trong tiệm và rồi vượt qua một buổi chiều nhàn nhã mà mãn nguyện.
Trà sữa trong cửa hiệu này không phải dạng vừa đâu, và tôi dám chắc là không chỉ có một mình tôi nghĩ như vậy, quả thực tôi cực kỳ thích loại trà sữa bánh pút-đing của nơi đây, trà sữa rất thơm, đậm vị, phối hợp cùng bánh pút-đing mượt mà tan trong miệng, khiến cho vị giác của tôi đạt đến khoái cảm vô cùng. Nơi này rất nhanh chiếm được một vị trí trong lòng tôi, cứ khi nào rảnh rỗi, tôi lại muốn tới nơi này mua vài cuốn sách, đem theo hai cốc trà sữa trở về, một cốc kia là mua cho Tôn Oánh.
Vào một ngày cuối tuần nhàm chán nào đó, Hoa Miêu lại bị Kiều Hãn Vũ bắt cóc ra ngoài, Khương Quyền và Tôn Oánh đưa nhau đi trốn ở một khu du lịch cách đây không xa, hai người họ cũng có rủ tôi, nhưng ai mà thèm đi làm cái bóng đèn cơ chứ, tôi cự tuyệt luôn. Kỳ thật từ sáng sớm, đồng hồ sinh học của tôi đã giật chuông báo tỉnh, đem tôi từ giấc mộng đẹp kéo trở về rồi, tôi biết Hoa Miêu đã vào phòng mình, cô ấy kéo chăn lên đắp cho tôi, nhẹ nhàng bên tai nói cho tôi biết, Kiều Hãn Vũ có đem bữa sáng cho chúng tôi, phần của tôi để ở trên bàn, rồi còn nói trong tủ lạnh có những thứ gì, trưa đói tôi có thể tự làm cái gì đó ăn.
Cô ấy dài dòng chết mất, mặc kệ cậu, tôi đây cứ nằm lỳ trên giường, con mắt không có cách nào mở ra được, đầu óc mơ hồ chỉ có thể đáp lại bằng những tiếng "Ừ, ừ..." không rõ ràng, rốt cuộc, cô ấy ra cửa, còn tôi thì vẫn tiếp tục sự nghiệp đi ngủ.
Giữa giấc ngủ tôi giống như mơ rất nhiều thứ, kỳ kỳ quái quái, tôi mơ thấy tôi trở lại thời học sinh, tôi đang đọc sách, trên bục giảng lưu loát là cô giáo chủ nhiệm năm ấy của chúng tôi, tôi ở phía dưới, ngẫm nghĩ đến lúc đó mình muốn khảo thi vào trường gì, tốt nhất là vào cùng một trường với Noãn Noãn...
Ồ, Noãn Noãn? Lương Noãn Tình? Không phải tôi đã chia tay với cô ấy rồi sao? Tôi đột nhiên từ trong mộng tỉnh lại, tôi mở to mắt, mờ mịt nhìn cái trần nhà thuần trắng, qua hơn một phút đồng hồ, vén chăn lên, chậm rãi ngồi dậy, sau đó dùng sức chà xát mặt mình.
Con mẹ nó, giấc mơ này là cái gì! Nói thật, không phải bởi vì tôi mơ thấy cô ấy mà cảm thấy thương tâm, chẳng qua là tôi cảm thấy rất khó hiểu, có người từng nói ngày suy nghĩ, đêm ắt mộng, có lẽ nào trong tiềm thức, tôi vẫn còn muốn quay lại trường cấp 3, sau đó cùng với Lương Noãn Tình như năm đó, yêu một lần sâu nặng đến hôm nay như vậy sao?
Thật sự là vớ vẩn, nếu như yêu đương có thể lặp lại, những tổn thương về sau vẫn sẽ là lặp lại, cho dù có cơ hội này đi chăng nữa, tôi cũng sẽ không chấp nhận. Tôi xuống giường, lấy đồ từ trong tủ quần áo, sau đó mở cửa đi ra ngoài.
Tắm rửa, thay đổi sang một bộ quần áo sạch sẽ, cảm giác tinh thần sảng khoái hơn nhiều, ngồi ở bên bàn ăn, vừa ăn sáng, tôi vừa nghĩ làm gì để cho đến hết ngày, sau đó, tôi tự nhiên nghĩ tới cái hiệu sách kia. Từ nơi ở của Hoa Miêu đến trường học của tôi không được tính là gần, bình thường vào ngày nghỉ tôi cũng sẽ không đến đó, nhưng tôi thực sự nhớ trà sữa nơi đó, tôi cảm thấy mình nên đi đến đấy, chọn một chỗ ngồi gần cửa sổ, uống một ngụm ly trà sữa yêu thích, xem một cuốn sách hay, trải qua một buổi chiều tốt đẹp.
Cô bé phục vụ trong quầy theo lẽ thường bề bộn nhiều việc, nhưng vẫn như cũ mang theo nét mặt tươi cười, từ lần đầu tiên tôi phát hiện ra chỗ này, tôi đã thích cô bé trà sữa kia rồi, bởi vì cô bé có gương mặt tròn, các nét trên mặt phối hợp với nụ cười dịu dàng tạo cho người ta cảm giác thật tươi tắn, còn có, bộ đồng phục làm việc của cô bé thoạt nhìn luôn sạch sẽ, cẩn thận tỉ mỉ, ăn đồ ăn thức uống được người như vậy làm ra cũng sẽ yên tâm không ít.
"Một ly trà sữa bánh pút-đing."
Tôi chọn cuốn《Tỉnh thế nhân duyên truyền》ôm vào trong ngực, dựa vào quầy hàng cười với cô bé, cô bé đối với tôi đã thành quen mặt, lộ ra hàm răng trắng noãn, lập tức dùng nụ