Sau khi chia tay với Lương Noãn Tình, tôi đã từng thề độc đời này kiếp này sẽ không bao giờ gặp lại cô ta nữa, trước đây có bao nhiêu tài khoản QQ, MSN, địa chỉ hòm thư, tôi bỏ hết, số điện thoại cũng lần lượt thay đổi. Có một khoảng thời gian rất dài, tôi từ chối tiếp xúc với con người, không muốn nhìn thấy ánh mặt trời chói mắt, tôi từ đầu đến đuôi giống như một kẻ đáng thương, co mình lại trong không gian nhỏ bé âm u thuộc về mình, tự mình liếm láp lấy miệng vết thương.
Nhưng mà trên thực tế, trong sâu thẳm nội tâm, đã bao nhiêu lần tôi ao ước có ngày chúng tôi gặp lại, giống như một kẻ tâm thần phân liệt, giả tưởng ra những đoạn tình cảnh nơi tôi và cô ấy gặp lại nhau. Giả dụ như, trên đường lớn, chúng tôi ở trong dòng người mãnh liệt trôi qua nhìn thấy đối phương, khi đó tôi nhất định phải thật hăng hái, mặt tươi cười mang theo dáng vẻ nước chảy mây trôi, sau đó, tôi sẽ điềm nhiên như không có việc gì tiêu sái bước tới bên cạnh cô ấy, hoặc giả, khi đó, tôi đang tay trong tay với một cô gái khác, hữu hảo cùng cô ấy dặn dò, hỏi han: "Hây, Lương Noãn Tình, gần đây cậu có khỏe không?"
Tôi biết mình như thế là rất ngây thơ, rất nực cười, nhưng chỉ là tôi sẽ nhịn không được mà suy nghĩ ra những tình tiết đó. Chẳng qua, tôi không thể ngờ rằng, đợi đến lúc chúng tôi chính thức gặp lại, hiện thực và khung cảnh nội tâm tôi vẽ ra lại kém xa vạn dặm như vậy, đánh cho tôi không kịp trở tay.
Tôi không có vẻ gì là hăng hái, mới vừa từ trong quán rượu chật vật chạy trốn ra cơ mà, cũng không tay trong tay cùng người con gái khác, tay tôi chỉ lẳng lặng FA trong túi áo mình thôi.
Thế nhưng, đợi đã nào...! Cô ấy vừa nói gì?
Nhất Nặc, cậu không gọi mình là Noãn Noãn sao?
Cô ấy đứng ở nơi đó, áo khoác vàng đất bọc lấy thân hình mảnh mai, vậy mà lại sinh ra một loại điềm đạm đáng yêu phong tình, tôi nhìn gương mặt cô ấy, vẫn như cũ trẻ trung xinh đẹp, trong nội tâm thầm cười lạnh, Noãn Noãn à? Cô đủ tư cách để nói những lời này sao? Và tôi có quyền gì để gọi cô như vậy? Thế nhưng, tôi lại cười không nổi, chỉ có thể chỉ sang quán bar, cẩn trọng nhắc nhở cô ấy: "Bọn họ ở bên trong."
Cô ấy nhìn tôi, ánh mắt thoáng u sầu: "Nhất Nặc, cậu hận mình."
Tôi kinh ngạc: "Cái gì?"
"Ha ha." Cô ấy cười, dáng cười như có điểm chua xót: "Nhất Nặc, cậu hận mình cũng phải, mình đã kết hôn..."
"Cậu nói gì vậy?" Tôi không đợi cô ấy nói xong, lập tức cắt ngang, vươn tay vuốt mái tóc cô ấy, cười đến sâu sắc: "Hận? Là một từ rất đáng sợ! Sao cậu lại dùng từ đó giữa chúng ta? Chúng ta không phải là bạn học tốt à? Tuy rằng hôm cậu kết hôn, tớ không đi, lúc đó tớ thiếu suy nghĩ, nhưng không phải tớ đã gửi quà mừng đến rồi sao? Thiệp mừng đề 8 chữ 'Mừng kết lương duyên, trăm năm hạnh phúc' cũng là tiếng lòng chân thật của tớ đấy."
Tóc của cô ấy rất mềm mại, trước sau như một, làm lòng người lưu luyến. Tôi nhìn sắc mặt của cô ấy dần trở nên khó coi, khó coi đến mức khiến tôi cảm thấy hài lòng, tôi mới chịu thả tay ra.
Đôi mắt cô ấy rủ xuống, giọng nói thì hạ thấp đến mức khiến người ta nghe không rõ: "Nhất Nặc, khi yêu cậu không giữ lại gì, tổn thương người cũng không để lối thoát."
Tôi tổn thương người? Nội tâm tôi tiếp tục cười lạnh, nhưng lại không giải thích gì thêm, đầu khoát tay áo: "Cậu vào đi, còn tớ phải đi."
"Đợi một chút!" Cô ấy nhanh chóng ngẩng đầu lên: "Để mình đưa cậu về, chúng ta tâm sự." Tôi nhìn theo hướng tay cô ấy chỉ, một chiếc Audi TT trắng đang đậu ở đó.
Không tệ, bây giờ có cả xe hạng sang rồi, hai tay tôi cắm ở trong túi áo, một bên lui về phía sau, một bên lắc đầu: "Thôi, không phiền cậu, tự tớ bắt taxi là được rồi."
Cô ấy đuổi theo vài bước, thần sắc kiên định mà bướng bỉnh: "Để mình lái xe đưa cậu về."
"Thật sự không cần đâu, chúng ta cũng là bạn học cũ, cậu không nên nói khách khí như vậy."
"Nhất Nặc, cậu đừng như thế được không, đừng dùng loại thái độ này đối xử với mình!"
Giọng của cô ấy bởi vì kích động mà trở nên sắc nhọn, sau đó, cô ấy bật khóc, cô ấy vậy mà khóc, tôi kinh ngạc nhìn cô ấy, bức tường thành vất vả lắm tôi mới xây được trong nội tâm loảng xoảng sụp đổ, thời gian trôi qua, từng viên từng viên va vào nhau lăn xuống.
"Nhất Nặc, mình không muốn mất cậu, mình thật sự không muốn mất đi cậu."
Tổn thương của cô ấy có vẻ là thật, tôi gần như phải thuyên chuyển toàn bộ định lực, mới có thể khiến cho mình vững vàng đứng ở nơi đó, thờ ơ lạnh nhạt trước nỗi đau của cô ấy, tỉnh táo nói cho cô ấy biết: "Noãn Tình, cậu không thể cùng lúc có cả cá và bàn chân gấu." Lại bồi thêm một câu: "Mẹ tớ còn đang đợi ở nhà, tớ phải đi đây."
Mẹ tớ còn đang đợi ở nhà, tớ phải đi đây.
Ngồi ở trong xe taxi, tôi nghĩ đến chuyện mình vừa tìm đại một cái cớ ngớ ngẩn, và cả cái bộ dạng chạy trốn bán sống bán chết kia nữa, đột nhiên cảm thấy tự căm giận chính mình.
"Ngu vãi cả mình!"
Tôi tự mắng tôi một câu, tát cho mình một cái "BA~", bác lái xe bị cái bộ dạng tự làm khổ của tôi khiến cho hoảng hốt, bác quay đầu nhìn lại, ánh mắt vừa sợ hãi vừa nghi ngờ, tôi cũng không quan tâm bác ta có nghĩ tôi đang ở trong cơn ngáo đá hay không, tôi nhanh chóng nói ra địa chỉ nhà mình rồi dựa lên ghế ngồi, khẽ nhắm mắt lại.
Lúc về đến nhà, tôi nhìn đồng hồ đeo tay thì đã hơn chín giờ, tôi đi lên lầu, móc chìa khóa ra mở cửa, đá rơi chiếc giày trên chân, đổi sang dép lê.
Mẹ tôi ngồi ở trên ghế sô pha trong khách, vừa đan áo len vừa xem TV, nhìn thấy tôi, lập tức hỏi: "Sao con về nhanh vậy? Mẹ còn tưởng khuya nữa mới chịu về đấy."
"Chỗ đó quá ồn ào, cũng không có gì chơi. Bố đâu rồi mẹ?"
"Bố con đi ngủ rồi."
"Bố ngủ sớm vậy à." Tôi cũng ngồi xuống cạnh mẹ, thò tay với trong bàn trà ra một miếng lê đặt trong đĩa trái cây, cắn một miếng lớn, sau đó sờ mảnh áo len trên tay mẹ: "Cái này đan bao lâu nữa thì xong hở mẹ?"
"Cứ theo tốc độ này thì cũng nhanh thôi."
"Tội gì mẹ phải vất vả vậy, không bằng mình đi mua vài món."
"Không có gì, tuyệt đối không vất vả, đồ mua chắc gì đã tốt bằng đồ mình tự làm? Con nhìn xem, nó trông có ấm áp không, lại còn chắc chắn." Mẹ trừng mắt với tôi, sau đó giơ cái áo khoác len trong tay mình lên, giống như đang khoe ra: "Chị họ con thích cái áo này lắm, nói màu sắc nhìn hài hòa, hoa văn lại đẹp, Bảo