Rời khỏi trường học, trải qua vài năm ở trong xã hội cũng coi như là được rèn luyện, tôi đã không còn ngây thơ như vậy, đơn thuần đối với mỗi một sự kiện chỉ có đúng và sai. Nhưng trong thế giới của tình cảm, tôi vĩnh viễn chỉ có hai đáp án, "Yêu" và "Không yêu", lúc tiếp xúc với một số người, thích thì thân, không thích thì bảo trì khoảng cách phù hợp.
Không thể không nói, lớn đến tuổi này rồi, tôi chưa từng gặp qua một người nào như Kiều Tư Vũ, chị ấy cứ chợt xa chợt gần, tựa như là gió không thể nắm bắt lấy, mập mờ trêu chọc người, lại tàn nhẫn giày vò người, cho người sa vào loại cảm giác muốn chiếm lấy, khi họ có ý định muốn rời khỏi trò chơi rồi thì lại bởi vì vẻ đẹp của chị, cái thái độ điềm nhiên như không có việc gì, mà ham muốn hận không đành lòng, muốn ngừng mà không được.
Cái loại dày vò này tôi chịu đủ rồi, nó có thể bức cho một người đến nghẹt thở, không hề nghi ngờ gì, chị ấy có mị lực, người muốn quỳ dưới váy chị ấy hằng hà sa số, người sau tiếp bước người trước, thế nhưng tôi chán rồi, chán cái cảnh cùng mỹ nữ so chiêu rồi.
Xét về mặt thân thể mà nói, tôi và chị ấy rất gần, nhưng có rất nhiều chuyện về chị ấy tôi hoàn toàn không biết gì cả. Những chuyện không được giải đáp, lúc trước có thể tính thành một loại lực hấp dẫn thần bí, nhưng bởi vì chị ấy mất tích, thế nên nó biến thành một loại sợ hãi rất nhỏ, tôi sợ hãi những chuyện tôi không biết về chị ấy, sợ hãi nhìn ra chân tướng.
Nếu như chị ấy sớm nhắn cái tin kia, tôi nghĩ mình nhất định sẽ mừng rỡ như điên, sau đó tiếp tục cam tâm tình nguyện bị chị ấy đùa bỡn, làm một đứa ngốc ngây thơ, nhưng bây giờ thì...
Tôi nhìn chằm chằm vào tin nhắn kia thật lâu, thu hồi nụ cười lạnh trên môi, bỏ lại điện thoại ở trên bàn sách, sau đó vén chăn lên nằm xuống.
Buổi tối hôm nay, tôi nhất định phải cho mình một giấc ngủ ngon, đây là chuyện trọng yếu nhất trước mắt.
Năm mới, tôi cuối cùng cũng tìm ra thời gian để gặp Lương Noãn Tình. Chúng tôi gặp nhau tại một quán cafe, cô ấy mặc một cái áo khoác dài màu vàng nhạt, toàn thân bao bọc rất kín, nhưng vẫn có thể thấy rõ phần bụng hở ra.
Vừa thấy mặt, tôi không khỏi có điểm lúng túng, mấp máy môi, nhẹ giọng hỏi: "Mấy tháng rồi?"
"Hơn năm tháng rồi."
Cô ấy đưa thay sờ sờ bụng mình, trong khoảnh khắc cô ấy cúi đầu, tôi thấy rõ khóe miệng cô ấy lộ ra một vòng nhẹ nhàng vui vẻ, đó là nụ cười vui sướng thỏa mãn của một cô gái sắp làm mẹ.
Tôi nhìn cô ấy, theo đáy lòng mà nói: "Noãn Tình, chúc mừng cậu."
Cô ấy hiển nhiên có chút kinh ngạc, kinh ngạc nhìn tôi trong chốc lát, từ trong túi lấy ra một cái điện thoại di động, ở trên bàn đẩy tới: "Nhất Nặc, đây là mình đặc biệt đem tới."
"Tớ mua cái mới rồi, cậu có mang đến thì tớ cũng không dùng nữa."
Mặc dù nói vậy, tôi vẫn nhận lấy, thuận tay bỏ vào trong túi quần, "Noãn Tình, cám ơn cậu đã đi thăm bố mẹ tớ, cám ơn cậu vì những chuyện cậu làm cho họ. Nhưng cậu đưa qua nhiều món đồ quý, bố mẹ tớ đều giữ lại hết, bảo rằng khi nào đó tớ tìm thời gian lại cho cậu."
"Không không, hai bác sao lại khách khí vậy, đây chẳng qua là một chút tâm ý của mình thôi." Lương Noãn Tình thoạt nhìn có chút nóng nảy, gương mặt đỏ lên: "Nhất Nặc, nếu như cậu muốn trả về, vậy thì không bằng cứ ném chúng đi!"
"Tớ biết cậu sẽ không cần."
Sắc mặt của cô ấy có chút khó coi: "Hôm nay cậu đến tìm mình là vì muốn trả đồ?"
Tôi giang tay ra: "Cậu xem tớ có đem theo gì không?"
Thần sắc cô ấy hơi chút hòa hoãn, tôi dùng thìa quấy cốc cà phê, nhấp nhẹ một ngụm nhỏ: "Tớ biết tính cậu, lần này cũng không kiên trì nữa, nhưng mà, sau này không cần đưa đồ đến nhà tớ nữa."
"Nhất Nặc, chúng ta vẫn là người thân, là bạn bè, phải không?" Tay chân cô ấy có chút luống cuống, tay nắm chặt tay, sau một lúc, lại giãy giụa nói một câu: "Cậu đến tìm mình, mình rất vui vẻ, mình chưa từng nghĩ, chúng ta có thể như hôm nay, bình tĩnh ngồi ở chỗ này nói chuyện phiếm."
Tôi nhẹ nhàng cười: "Noãn Tình, chúng ta không phải người thân, cũng vĩnh viễn chẳng trở lại làm bạn bè được."
Cô ấy mở to mắt, không dám tin nhìn tôi: "Cậu... Sao cậu lại có thể nói vậy?"
"Mình nói thật mà."
Yết hầu Lương Noãn Tình giật giật, khó khăn nói: "Nhất Nặc, cậu vẫn hận mình, coi như lần trước cậu hung hăng làm nhục mình, cũng không làm giảm bớt đi hận ý của cậu đối với mình."
"Không." Tôi lắc đầu, tâm tình dị thường bình tĩnh: "Noãn Tình, tớ thừa nhận tớ từng hận cậu, nhưng hiện tại thì không còn oán hận rồi, một chút cũng không. Cậu đã lựa chọn cuộc sống của cậu, còn tớ cũng không muốn mãi quẩn quanh trong những cảm xúc tiêu cực."
Trong mắt cô ấy toát ra vẻ thống hận: "Vậy thì tại sao cậu phải như vậy, vì sao lại muốn tuyệt tình như thế?"
"Không phải tớ tuyệt tình, tớ vẫn cảm thấy, đã từng yêu nhau sâu sắc, lại tổn thương nhau sâu sắc, thì chẳng thể trở thành người thân hay bạn bè được. Noãn Tình này, tình cảm rồi quá khứ đối với tớ vĩnh viễn quan trọng. Nhưng, cái gì đã qua thì cũng đã qua rồi, cậu vẫn luôn tồn tại trong trí nhớ của tớ, nhưng tớ không kỳ vọng cậu xuất hiện trong nửa đời sau của tớ dù với bất cứ hình thức gì." Tôi nhìn cô ấy, nghiêm túc nói: "Đây là lần cuối tớ đi tìm cậu."
"Không! Nhất Nặc, cậu không thể như vậy!" Trong mắt Lương Noãn Tình có mơ hồ ngấn lệ, cô ấy tựa hồ muốn đứng lên, lại ngồi xuống, sau một lúc, sửa sang lại tâm tình, miễn cưỡng mở miệng hỏi: "Chẳng lẽ đến lúc mình sinh con, cậu cũng không đến gặp mình sao?"
Khi cô ấy nói xong những lời này, có loại hương vị đáng thương, tôi thoáng nở nụ cười, hỏi ngược lại: "Noãn Tình, với thân phận của cậu bây giờ, còn sợ đến lúc sinh con có ít người đến thăm sao?"
"Nhưng cậu không giống những người khác!" Cô ấy trở nên có chút kích động, bắt lấy tay tôi, khẩn thiết nói: "Nhất Nặc, con của mình cũng là con của cậu!"
Lòng tôi bỗng nhiên có chút chua xót, chậm rãi rút tay ra, cố gắng tươi cười: "Không, đây chẳng qua là con của cậu với chồng, đời này có lẽ tớ sẽ không thể có con."
Cô ấy nhìn tôi, ấp úng nói: "Chỉ cần cậu nguyện ý, những gì của mình đều là của cậu, tất cả mình đều nguyện ý cùng cậu sở hữu."
"Nhìn xem, đây chính là lý do tớ không thể làm người thân làm bạn của cậu nữa." Tôi có chút muốn cười, lại thiếu chút nữa không nhịn được nước mắt: "Noãn Tình, cậu xác định chỉ muốn làm người thân và bạn bè đơn giản như vậy à? Không, cậu chỉ muốn một cái cớ, để cho tớ có thể tiếp tục đứng ở trong thế giới của cậu, để cậu tùy ý tìm cơ hội đến gần."
Lương Noãn Tình cắn môi, không nói một lời.
Tôi nhắm hai mắt lại, tiếp tục nói: "Cậu biết điểm đáng thương nhất của cậu ở đâu không? Là không phải bởi vì cậu không yêu mà bỏ tớ, thế nên, cho đến tận bây giờ cậu vẫn không thể bỏ xuống được."
"Vậy còn cậu? Giờ thì cậu có thể hoàn toàn bỏ mình xuống rồi, là vì cái gì?" Cô ấy nhìn tôi, trên gương mặt không cảm xúc bỗng nhiên nổi lên một tia cười lạnh: "Lần trước lúc tìm cậu tại D thành, tuy rằng cậu đối xử với mình