Tôi biết trước mắt mình mới chỉ đang ở tại biên giới lưỡng lự của Kiều Tư Vũ, trong nội tâm tôi vẫn còn tồn tại rất nhiều nghi hoặc, nhưng trên người chị ấy có một loại năng lượng kỳ quái, khiến cho tôi mỗi khi đối diện với chị ấy, đều muốn tuyệt đối tín nhiệm, liền để cho lòng tôi đang lơ lửng trên không trung, vững vàng rơi xuống mặt đất.
Thái độ của chị ấy, ánh mắt của chị ấy như muốn truyền đến tôi một cái tin tức, chị ấy quan tâm đến tôi.
Điểm ấy khiến cho tôi cảm thấy vậy là đủ rồi, hoặc giả, tại thời điểm cảm tình vừa mới bắt đầu nảy sinh, không có cái gì là xác định cả, tôi cũng không dám đặt lòng tham quá mức.
Tình yêu thật là một điều tuyệt vời, nó phiên thủ vi vân phúc thủ vi vũ, có thể cho người rơi xuống Địa Ngục, cũng có thể cho người lập tức tiến lên Thiên Đường, máu của tôi giống được rót vào sức sống, vào sáng sớm khi luồng ánh nắng đầu tiên xuyên thấu qua ô cửa sổ, tinh thần tôi một lần nữa trở nên toả sáng.
"Cô giáo Tiêu, hôm nay có vẻ tâm tình rất tốt, có chuyện vui gì à?"
Cả ngày hôm nay, tôi không nhớ đây là đồng nghiệp thứ mấy hỏi tôi những lời này rồi, tôi không biết tâm tình mình có thật sự tốt đẹp như bầu trời phía bên ngoài, biểu hiện ra rõ ràng như thế, tôi có chút ít lúng túng, trả lời qua loa, nhưng trong nội tâm lại tràn đầy vui sướng.
Tiết thứ tư vừa tan, tôi dọn đồ vật các thứ chuẩn bị rời đi, ở hàng đầu có một nữ sinh bỗng nhiên hướng tôi nháy mắt ra hiệu: "Học kỳ mới quả nhiên có biến hóa mới nha, hôm nay cô giảng bài vẫn cười suốt đấy."
Tôi khẽ giật mình, cố ý kéo căng gương mặt: "Thế hả? Bình thường tôi giảng bài mặt mũi nghiêm túc lắm hả?"
"Cũng không phải." Cô bé thè lưỡi: "Chỉ là, có đôi khi sẽ tương đối nghiêm túc... nhưng hôm nay thì đặc biệt không giống, hơn nữa cô còn giảng theo cách khác, rất hài hước, rất lôi cuốn, hôm nay em đã nghe giảng rất chăm chú đấy." Cô bé ngồi cùng bàn cũng lanh mồm lanh miệng nói tiếp: "Dáng vẻ cười mỉm khi giảng bài của cô thật mê người, đáng tiếc đi học không thể dùng điện thoại, nếu không thì em sẽ chụp lại làm bằng chứng."
Đám học trò hôm nay rất khác, đối với giáo viên hoàn toàn không có loại tâm lý kính sợ, bọn chúng đôi khi sẽ rất lớn mật bày ra những trò đùa vô hại, hoặc là trêu chọc giáo viên. Tôi có chút dở khóc dở cười, bị càng nhiều học trò vây quanh, líu ríu bám đấy, tôi vội vàng ra khỏi phòng học.
Buổi trưa tại phòng ăn, tôi đụng phải Tôn Oánh, tự nhiên ngồi xuống bên cạnh cô ấy.
"Nhất Nặc..."
"Sao vậy?" Theo bản năng tôi sờ sờ mặt mình, sợ cô ấy lại trêu tôi.
"Qua năm mới, sao trông cậu lại có vẻ gầy đi chút ít nhỉ?"
"Thế hả?"
Cô ấy nhìn kỹ tôi một chút: "Đúng vậy, nhưng mà trạng thái tinh thần thì lại tốt hơn."
Tôi không thể nói cho cô ấy biết, sự gầy đi của tôi cùng trạng thái trước mắt đều là vì một người con gái, đành phải cười trừ, cúi đầu xuống ăn cơm.
"Lần trước bọn mình qua bên Hoa Miêu ăn cơm, sao cậu lại không đi? Cô ấy mất hứng lắm đấy."
"Hả, hôm đấy tớ có việc, sau tớ mời mọi người đi ăn bù, nghe nói đường Giang Bắc có quán bán đồ cay Tứ Xuyên ngon lắm, A Miêu nhất định sẽ thích."
Tôn Oánh nói: "Cậu ấy gọi hỏi cậu cả ngày hôm qua lẫn hôm nay, cảm giác có điểm quái lạ đấy."
"Cái gì?" Tôi kinh ngạc dừng đũa: "Cậu ấy hỏi tớ làm gì? Hỏi về cái gì?"
"Hỏi cậu hai ngày này thế nào, cùng đồng sự quan hệ như thế nào, hỏi bình thường bọn mình có thường xuyên ở cùng một chỗ không... Thật sự là có điểm kỳ quái, cậu vào trường bọn mình cũng nửa năm rồi, còn hỏi chuyện này để làm gì." Tôn Oánh vừa dứt lời, khuôn mặt tú lệ lộ ra một nụ cười: "Mình cảm thấy Hoa Miêu thật sự quá quan tâm cậu rồi, so với chị ruột còn thân thiết hơn."
Tại sao Hoa Miêu lại phải qua Tôn Oánh hỏi thăm chuyện của tôi, vì sao không gọi trực tiếp cho tôi, điều đó không khỏi khiến trái tim tôi trầm xuống một chút, một lát sau mới miễn cưỡng nói: "Cậu ấy là thế mà, chẳng khác nào mẹ tớ, ầy, sợ tớ chịu khổ, sợ tớ chịu thiệt, sợ tớ bị người ta lãnh đạm xa lánh, lúc nào cũng lo lắng những điều đó."
"Có được một người bạn như vậy thật hạnh phúc." Tôn Oánh từ đáy lòng nói ra.
"Ừ, nhưng có đôi khi, cũng giống như một loại trói buộc." Tôi cười khổ một cái, đã hoàn toàn không còn hứng thú ăn cơm, đứng dậy: "Tớ ăn no rồi, chúng ta đi thôi."
Chuyện Tôn Oánh nói xem như là một việc nhỏ xen giữa ngày hạnh phúc