Câu chuyện Hoa Miêu kể, quả thực khiến cho tôi phiền não, tuy rằng đánh giá của cô ấy đối với Kiều Tư Vũ rất chủ quan, nhưng không thể phủ nhận, quan hệ giữa người con trai kia và Kiều Tư Vũ quả thực không đơn thuần như vậy. Tôi tin Kiều Tư Vũ, giọng nói dịu dàng trong điện thoại cũng làm tâm tình của tôi nhận được một ít trấn an, thế nhưng, ngồi ở trên ghế sô pha, đầu óc của tôi vẫn không tự chủ được mà nghĩ lung tung.
Tôi không biết cuối cùng tôi thiếp đi lúc nào, rồi bước vào một chuỗi dài mộng mị, giấc mơ đưa tôi về thời điểm tôi vẫn còn là một cô bé tiểu học, cùng Hoa Miêu đeo cặp sách, sôi nổi nắm tay, cùng nhau sóng bước trên con đường đến trường, thế rồi đột nhiên Hoa Miêu biến thành bộ dạng lúc lớn, buông bàn tay tôi, lớn tiếng chỉ trích tôi, cô ấy nói Kiều Tư Vũ không phải là một cô gái tốt, muốn tôi rời xa chị ấy, tôi dốc sức lắc đầu không chịu, cô ấy lại nói tôi không còn là bạn của cô ấy nữa, tức giận xoay người bỏ đi, tôi chạy lại kéo tay cô ấy, cô ấy quay người lại, trở thành Kiều Tư Vũ, tôi không cần nghĩ nhiều, ôm chặt lấy chị ấy... Kiều Tư Vũ mang theo nụ cười ngọt ngào trước sau như một, ánh mắt lại vô cùng xa cách lạ lẫm, chị ấy nhẹ nhàng đẩy tôi ra, tôi mới nhìn rõ, phía sau chị ấy còn có một chàng trai, bóng dáng chị ấy phảng phất muốn ly khai tôi, tôi cảm thấy lòng mình tan nát, lớn tiếng muốn gọi tên Kiều Tư Vũ, cố gắng chạy đuổi theo, thế rồi hình ảnh đột nhiên chuyến biến, tôi lạc vào một khu rừng hoa lê, không hiểu gì liền nhìn ngắm bốn phía, chỉ thấy hoa lê trắng như tuyết, hương thơm ngào ngạt, tôi giật mình tỉnh ra, đây không phải rừng hoa lê sau nhà bà ngoại ư, nhớ tới bà ngoại, nội tâm tôi chợt cảm thấy buồn, khóe mắt lơ đãng liếc nhìn đến một làn váy trắng mong manh trong gió, tôi chậm rãi ngẩng đầu, Kiều Tư Vũ đang ở đó mặc một cái váy dài màu trắng, bao quanh bởi cơn mưa trắng hoa lê rũ xuống, dung nhan đẹp như tiên tử, thoạt nhìn muôn vàn kiều mị, phong tình vạn chủng, ánh mắt của chị ấy tự yêu còn thương, giống như một thỏi nam châm hấp dẫn lấy tôi, tôi giống như gặp ma, kìm lòng không được cố bước lại gần chị ấy, thế nhưng dù thế nào cũng không thể tiếp cận được, tôi càng bước nhanh, chị ấy lại càng cách xa, tôi nóng nảy, đang muốn chạy, sau lưng lại giống như có người gọi lại: "Nhất Nặc, Nhất Nặc!" Giọng nói quen thuộc một mực quấy nhiễu, tôi vừa vội vừa giận, nhịn không được quay đầu lại, là Lương Noãn Tình với cái bụng bầu đang đi tới, điềm đạm đáng yêu nhìn tôi: "Nhất Nặc, mình có con rồi, cậu sẽ mặc kệ mình sao?" Con? Tại sao tôi lại phải quản? Tôi lại càng hoảng sợ, lui về phía sau, nói: "Sao cậu lại mang thai? Không phải Hoa Miêu nói rằng cậu đã sinh con rồi sao? Chồng cậu mặc kệ cậu sao?" Cô ấy từng bước từng bước lại gần, hùng hồn nói: "Nhất Nặc, cậu sẽ mặc kệ mình sao? Cậu đã từng nói sẽ yêu mình cả đời, chăm sóc mình cả đời, không phải vậy sao? Hiện tại cậu đã có người phụ nữ kia, cậu sẽ không để ý đến mình nữa sao? Những lời hứa hẹn khi đó thì sao?" Tôi hoảng hốt, không biết nên nói lại thế nào, lòng thầm muốn chạy trốn, tôi vừa dốc sức liều mạng chạy như điên, vừa tìm kiếm hình bóng Kiều Tư Vũ, không ngại trượt chân, toàn bộ người giống như tách rời mặt đất, thân thể thẳng tắp rơi xuống...
"Cứu mạng!"
Tôi hét to một tiếng tỉnh lại, trên trán mồ hôi lạnh chảy xuống ròng ròng, trái tim vẫn đập "Bịch bịch" kinh hoàng không thôi, ngoài cửa sổ đã hơi hiện ánh sáng, chung quanh không khí vẫn còn tĩnh lặng, nơi đây ngoại trừ tôi ra, còn có ai khác nữa? Bất quá là chỉ là một giấc mơ hoang đường mà thôi. Tay tôi đặt lên trái tim có chút đau, cố gắng ép mình trở về thực tại, thật lâu, tôi mới xốc chăn lên, từ trên ghế sô pha đứng dậy, đẩy ra cánh cửa thủy tinh phòng khách.
Bồn hoa trên ban công, màu xanh dạt dào, xen lẫn một ít hoa đủ loại màu sắc, tựa hồ nhị hoa cũng có thể có thể đếm rõ, những tòa cao ốc phía xa, vẫn còn đang bao phủ trong lớp sương sớm hơi mỏng, mơ mơ màng màng. Tôi hít một hơi thật sâu bầu không khí tươi mát buổi sáng, nhúc nhích cánh tay, trong nội tâm lại chỉ nghĩ đến hai chuyện, tôi rõ ràng cứ như vậy ngủ trên ghế sô pha cả đêm, cả đêm Kiều Tư Vũ rõ ràng không trở về, hơn nữa tin nhắn cũng không nhắn lại.
Mặc kệ như thế nào, theo lẽ thường thì đã đến giờ đi làm, tôi ở trên bục giảng khoa tay múa chân, thao thao bất tuyệt, trong phòng làm việc múa bút thành văn, thỉnh thoảng cùng đồng nghiệp trêu chọc vài câu, giống như mọi ngày không có gì khác biệt. Chỉ có tôi tự mình biết, bản thân vẫn đang chờ đợi một tin nhắn giải thích của Kiều Tư Vũ, hoặc là, đang do dự có nên gọi điện qua.
Thế nhưng trái với tưởng tượng, dựa vào cái gì chứ, rõ ràng chị ấy bảo tôi đợi, thế mà một đêm không hề trở về, chị ấy đáng lẽ phải chủ động gọi điện giải thích cho tôi mới phải, đương nhiên, tôi cũng hoài nghi chị ấy gặp phải chuyện gì, nhưng bất luận có chuyện gì, cũng phải có thời gian để gọi điện thoại.
Tôi bực bội gọi cho mình một phần ăn phong phú, còn cố ý bỏ thêm vào một cái đùi gà, tìm một chỗ trống ngồi xuống, ý đồ đem lực chú ý chuyển dời đến mỹ thực.
"Ái chà, măng xào thịt băm, đậu hũ cải thảo, còn có đùi gà nướng, ngon ghê."
Tôi ngẩng đầu nhìn lên, Tôn Oánh đang bưng đồ ăn, cười tủm tỉm lại đối diện tôi ngồi, vẫn không quên ăn xin của tôi một ít đồ ăn.
"Ế, để làm chi! Cậu có đồ rồi mà!" Tôi làm bộ bảo vệ chén đĩa.
"Không phải món đó cậu không ăn à, keo kiệt."
Tôi không tập trung khuấy động bát đồ ăn, cùng cô ấy nói chuyện tào lao: "Nghe nói ngày mai cậu định ra ngoài tham gia thi nghiệp vụ?"
"Đúng rồi, ở tam trung bên kia."
"Trông có vẻ thảnh thơi quá nhỉ."
"Ha, chị đây luôn có thừa tự tin."
Nói rồi, cô ấy bỗng nhiên trở nên thần thần bí bí: "Nhất Nặc."
Tôi khẽ giật mình: "Sao?"
"Kỳ thật có lần, mình gặp cậu ở trên phố đấy."
"Gặp tớ thì có gì lạ, mà lần nào nhỉ? Sao tớ không biết?"
Nụ cười trên mặt cô ấy càng