Ngón tay tôi khẽ vuốt ve miệng cốc cà phê, cười khan vài tiếng: "Ha ha, sao anh lại hỏi tôi như vậy?"
Hai đầu lông mày của Kiều Hãn Vũ ẩn hàm một tia tức giận: "Tôi đã nhìn thấy cô, đêm đó ở quán bar, cô mở cửa xe của chị ấy, cô và chị ấy nhìn có vẻ rất thân mật."
Tôi khẽ giật mình, chiếc xe thể thao màu đen lập tức hiện lên trong đầu, khó trách tại sao đêm đó lại có cảm giác quen thuộc vậy, thì ra là anh ta! Thành phố S này tuy lớn, thế nhưng vẫn có tỷ lệ đụng nhau thôi. Đối mặt với người thanh niên phẫn nộ trước mắt, nhất thời tôi không biết có nên thừa nhận hay không, đành phải duy trì nụ cười, lẳng lặng chờ đợi phản ứng tiếp theo của anh ta.
Người kia quả nhiên là không kiềm chế được: "Sao? Cô chột dạ rồi à? Không dám nói tiếp nữa?"
Tôi hớp một ngụm cà phê: "Anh lại còn muốn quản quan hệ của tôi và cô ấy, anh cũng lớn rồi, sinh hoạt cá nhân của chị họ không nên can thiệp vào mới phải."
"Vậy là cô đang thừa nhận?" Kiều Hãn Vũ trông có vẻ giận dữ.
"Thừa nhận cái gì?"
Kiều Hãn Vũ đang cực lực kìm nén đi sự phẫn nộ của mình, bộ ngực anh ta cao thấp phập phồng, một lúc lâu sau mới bình tĩnh trở lại: "Chị họ tôi là người con gái hoàn mỹ nhất trên thế giới này, chị ấy nên xứng đôi với một người con trai ưu tú xuất trúng."
Tôi thản nhiên nói: "Ai xứng với ai, là do cô ấy định đoạt."
Anh ta hít một hơi thật sâu: "Cô, tránh xa chị ấy cho tôi!"
"Vì sao?"
"Bởi vì vốn dĩ cô không nên xuất hiện bên cạnh chị ấy, càng không được phép cùng chị ấy thân mật như vậy." Kiều Hãn Vũ nheo mắt lại: "Coi như là vì Thực Thực, hôm nay tôi đã đủ khách khí với cô rồi."
"Nếu như tôi muốn anh chia tay Hoa Miêu, anh sẽ đồng ý chứ?"
"Sao tôi lại phải chia tay cô ấy?" Anh ta giận đến tái mặt: "Tôi và cô ấy là yêu đương bình thường, nếu như có một ngày nào đó tôi chia tay với cô ấy thì cũng phải là do tự tôi muốn rời đi!"
"Được, nói rất khá, đây cũng là những lời tôi muốn nói với anh." Tôi cũng không muốn hao phí thời gian ở đây với anh ta nữa, liền đứng dậy: "Cảm ơn vì cốc cà phê của anh, nhưng chúng ta nửa câu cũng không hợp, tôi còn có việc, xin phép đi trước."
Ở trước mặt Kiều Hãn Vũ, tôi không chột dạ, cũng không nhượng bộ, tôi không biết mình đã lấy đâu ra loại dũng khí lớn như vậy, lúc trước khi vẫn còn ở bên cạnh Lương Noãn Tình, hai chúng tôi đã phải cẩn thận từng li từng tí để người khác không phát hiện ra được mối quan hệ của chúng tôi. Loại chuyển biến này của tôi tất nhiên là do Kiều Tư Vũ. Chị ấy đã từng nói với tôi, chúng tôi không cần phải cố ý tuyên bố với cả thế giới rằng chúng tôi đang yêu nhau, nhưng khi có người hỏi tới thì cũng không cần phải nói dối, không cần người khác phải công nhận, không cần sợ người khác bài xích, cứ thong dong mà đối mặt, người khác nghĩ thế nào thì cũng chỉ là chuyện của bọn họ. Hôm nay, mặc dù tôi không trực tiếp thừa nhận mối quan hệ của chúng tôi với Kiều Hãn Vũ, nhưng chí ít thì tôi cũng đã bình tĩnh đối đáp lại.
.
.
.
Rời khỏi quán cà phê, tôi đi thẳng đến nhà Hoa Miêu, bởi vì chuyện này có dính tới Kiều Hãn Vũ, cho nên tôi không muốn nói chuyện qua điện thoại.
Vừa mở cửa ra, tôi phát hiện Hoa Miêu không đúng, cô ấy mặc chiếc áo T-shirt rộng thùng thình, trông rất bơ phờ, con mắt có chút hồng, dường như đã khóc.
"Mày sao đấy?" Tôi kinh ngạc hỏi.
Chân trần bước trở lại ghế sô pha, cô ấy hời hợt nói: "Tao không sao, cãi nhau một trận ấy mà."
Tôi ngây ra một chút, chửi bới: "Kiều Hãn Vũ đúng là một tên khốn nạn!"
Hoa Miêu không phản ứng đối với câu nói của tôi, tôi cầm lấy điều khiển từ xa tắt TV, đi vào trong phòng bếp, đem hai cốc nước trái cây đi ra, một cốc đưa cho cô ấy, còn mình thì ngồi xuống một góc ghế sô pha: "Vì chuyện của tao?"
"Anh ấy cảm thấy là tao giới thiệu Kiều Tư Vũ cho mày biết, còn cho rằng tao giấu diếm mối quan hệ của bọn mày."
"Chẳng lẽ anh ta không biết trên thế giới này còn có cái gọi là thiên duyên tiền định à? Không biết cái gì gọi là tình cờ gặp gỡ sao?"
Hoa Miêu trợn mắt nhìn tôi: "Bớt giỡn đi, hiện tại tao cũng không muốn nhìn thấy mặt mày."
Tôi thở dài: "Thôi được rồi, là tao khiến cho mày phải chịu ủy khuất, không phải tao đã đến đây nhận tội rồi sao? Nhưng đúng là chưa từng thấy gã đàn ông nào như vậy, chị họ yêu cũng muốn quản, còn giận chó đánh mèo bạn gái mình, đây là cái loại đàn ông gì vậy!"
Hoa Miêu cắn môi một cái, một lúc sau mới nói: "Anh ấy vô cùng yêu mến Kiều Tư Vũ, từ nhỏ đã rất tôn kính chị ấy, sùng bái chị ấy, trong lòng anh ấy, không có một người con trai nào có thể xứng đôi được với chị họ, đương nhiên sẽ càng không tiếp thụ được chuyện chị họ ở cùng với một cô gái."
"Nhưng mà chuyện này thì mắc mớ gì tới hắn chứ?" Nghĩ đến cái bộ dạng giống như muốn ăn thịt người của Kiều Hãn Vũ lúc trước, tôi thật sự là muốn cảm thấy tốt cũng không được: "Em trai tao mà dám ở bên tai lải nhải chuyện tình yêu của tao, tao lại chả tát cho sấp mặt lờ."
"Thế cơ à?" Hoa Miêu khiêu mi, làm bộ muốn cầm điện thoại lên: "Chi bằng bây giờ tao cũng dùng những lời nói đó gọi điện thoại đàm đạo chuyện này thử xem?"
Tôi vội vàng ngăn cản: "Ấy đừng! Làm người ai làm thế."
"Hừ, gan mày cũng chỉ đến thế."
"A Miêu."
"Sao?"
"Thực xin lỗi."
"Thực xin lỗi cái gì?"
"Xin lỗi đã kéo theo mày, hại bọn mày cãi nhau."
Hoa Miêu không lên tiếng, một lúc sau lại nói: "Kiều Tư Vũ là một đối tượng tốt, từ tính cách mà nói."
"Hả?"
"Tao biết chuyện của Hà Hiểu Khê và Dương rồi." Mắt Hoa Miêu rủ xuống: "Hiện tại tao cảm thấy rất may vì lúc trước mày không yêu Hà Hiểu Khê, nói cách khác, chuyện kia mày đã từng trải qua rồi, chỉ sợ mày lại phải chịu đựng thêm một lần nữa, nhìn thấy Dương bây giờ, tao cảm thấy rất buồn, nhưng đồng thời cũng cảm thấy may mắn."
"Được rồi, không có chuyện gì đâu, Dương cũng sẽ giống như tao, dần dần