Cảm giác được trở về nhà thật sự là quá tốt, mẹ đã lâu không gặp tôi, nụ cười trên mặt bà chưa bao giờ tắt, bố tôi thì kích động kéo em trai ra ngoài mua hoa quả, tuyên bố là buổi tối nay sẽ thân chinh xuống bếp chuẩn bị một bữa ra trò cho tôi. Nhìn bọn họ, mọi mỏi mệt khi đi đường của tôi dường như đã bị quét đi sạch sẽ.
Bữa tối nay cực kỳ phong phú, gà vịt tôm cá đều có đủ, đã lâu rồi tôi không trở về nhà ăn bữa cơm gia đình, tự nhiên ăn đến hưng phấn. Cha mẹ tôi liên tục gắp cho tôi thức ăn trong đĩa, chẳng quan tâm đến chính mình, ông em trai thì lại ca thán: "Khách từ phương xa trở về thật đúng là nhận được đãi ngộ đặc biệt, chậc chậc."
Mẹ uốn nắn lại: "Khách nào, đó là chị con!"
Cha tôi thì mắt trắng không còn chút máu: "Chị của mày lâu như vậy mới về nhà một lần, vậy mà mày cũng ghen, cuối tuần nào mày cũng về nhà ăn nhờ ở đậu cả đấy."
Em trai tôi há to mồm: "Ăn nhờ ở đậu? Bố có cần dùng đến cái từ đó không vậy? Chẳng lẽ con không phải là do bố sinh?"
Bố tôi không để ý tới nó nữa, quay sang híp mắt cười với tôi: "Nhất Nặc à, lúc con ở S thành, mẹ con suốt ngày lo lắng con ăn không ngon, lo lắng con không có ai chăm sóc, bố nhìn con bây giờ rất tốt nha, nhìn sắc mặt này, hồng hào tươi tốt, có vẻ như còn lên cân đấy."
Mẹ cũng vui rạo rực : "Đúng vậy đấy, tinh thần thoạt nhìn tốt hơn so với năm trước, có vẻ khí hậu thành phố lớn như S thành rất biết nuôi dưỡng người."
Tôi mím môi cười, đang muốn trả lời, em trai lại thở ra một câu kinh người: "Cái gì mà khí hậu nuôi dưỡng người, có mà có người nuôi dưỡng chị ấy thì có."
"Có phải không con?" Cha mẹ tôi lập tức hứng thú, đồng thời dừng đũa lại: "Nhất Nặc, con đang yêu đương với ai à?"
Ba người sáu con mắt nhìn tôi, khiến cho tôi không khỏi lúng túng, đúng là tôi đang yêu, vừa nghĩ tới Tư Vũ, trong nội tâm lại cảm thấy ngọt ngào không có cách nào hình dung, nhưng vẫn không dám đối với họ thừa nhận, thừa nhận bây giờ thì sẽ buộc phải lập tức dẫn người nhà đi gặp, không được, việc này cần phải bàn bạc kỹ hơn.
Nghĩ tới đây, tôi vội vàng ho một tiếng: "Không có đâu... con không có chuyện đó."
"Điêu." Em trai tôi tỏ vẻ không tin, còn mẹ thì sốt ruột hỏi dò: "Nhất Nặc, con muốn yêu đương thì cũng đừng gạt hai người già chúng ta, con đã đến tuổi yêu đương rồi, bố mẹ cũng không phải hai ông bà lão cổ hủ gì đó, có gì khiến con không thể thừa nhận được à?"
Tôi bất đắc dĩ nói: "Mẹ à, thật sự không có mà."
Ngược lại là cha giải vây cho tôi: "Tuổi tác của Nhất Nặc hiện tại không thể tính là lớn được, để một hai năm nữa rồi tính cũng không sao, bà đừng ép con bé."
Mẹ tôi mất hứng: "Con nó hai mươi lăm hai mươi sáu rồi ông còn coi là nhỏ à, rồi ông nói xem tôi có câu nào bức con bé, không phải đang hỏi rất nhẹ nhàng sao?"
Tôi sợ sẽ tiếp tục dây dưa thêm vấn đề này nữa, liền đứng dậy vào phòng mang một cái hộp đi ra đưa cho mẹ, cười nói: "Mẹ, hiện tại là cuối kỳ rồi, con cũng không tiện xin phép nghỉ, cho nên cuối tuần này mới gấp rút về chúc mừng sinh nhật mẹ sớm, đây là quà sinh nhật ạ."
Lực chú ý của mẹ lập tức bị dời đi: "Cái đứa nhỏ này, luôn thích xài tiền bậy bạ, mẹ không cần con mua vật gì cả, chỉ cần con ở bên ngoài tốt là được rồi."
Mẹ cầm lấy cái hộp, có chút kích động, cha tôi thì ngược lại bất chấp tất cả, thò tay mở ra, em trai tôi hét lên: "YAA.A.A... Đẹp thật, chị hai ở bên ngoài kiếm được không ít nha!"
Cha tôi cũng tán dương: "Đúng là sáng óng, màu xanh lam này rất được."
Tôi lấy ra cái vòng tay phỉ thúy, tự tay đeo cho mẹ, nhìn ngắm, rất hài lòng nói: "Mẹ, sau này mẹ cứ đeo như vậy đi, đẹp mắt lắm."
Gương mặt mẹ mừng rỡ, đưa thay vuốt ve, nhưng đáy mắt lại lo lắng: "Nhất Nặc, cái này con bỏ ra không ít tiền đúng không? Liệu có thể trả lại không? Con cầm lấy trả lại, dành dụm tiền bạc, mẹ không cần con phải mua đồ tặng mẹ, chỉ cần con có tâm hiếu thuận là đủ rồi."
Món này đáng giá bao nhiều tiền tôi thật sự không rõ, thế nhưng mẹ bảo muốn trả lại, tôi chỉ còn cách nói dối: "Mẹ ơi, cũng không đáng bao nhiêu tiền đâu ạ, con nhìn thấy hợp với mẹ nên mới mua." Đáy lòng lại nói: "Đây là vợ con mua tặng mẹ, mẹ đeo là tốt rồi."
Buổi tối, tôi cũng cha mẹ ở trong phòng khách trò chuyện một lát, mẹ sợ tôi mệt, ba phen mấy bận đuổi tôi đi ngủ, tôi trở về phòng, đóng cửa lại, rồi sau đó không đợi được gọi điện cho Tư Vũ.
"Alo?"
"Vợ, đang làm việc à?" Tôi ném mình lên giường, nhỏ giọng hỏi: "Nhớ em không?"
"Em nói cái gì? Sóng yếu quá, chị nghe không rõ."
Giọng nói trong điện thoại trước sau như một mềm mại êm tai, khóe miệng tôi không tự giác giơ lên: "Chị cố ý đấy hả?"
Tâm tình chị ấy có vẻ rất tốt: "Về nhà thấy vui không?"
"Vui chứ, chẳng qua là rất nhớ chị."
Chị ấy lại hỏi: "Món quà kia mẹ em có thích không?"
"Có chứ, rất thích là đằng khác, nhưng mẹ không biết đó là quà từ chị."
"Không sao đâu, chị đưa hay em đưa thì cũng giống như nhau cả thôi."
Tôi thì thào nói: "Nhưng mà em nhìn mẹ đeo món quà chị tặng, cảm giác thật sự rất rất tốt, sự kiêu ngạo và hư vinh của em đều đã được thỏa mãn, em đã tìm ra một Tư Vũ tốt như vậy, có thể khiến cho chị và người nhà của em có phần nào đó gắn bó..."
Chị ấy khẽ cười: "Ngốc."
Tôi khe khẽ thở dài: "Vợ ơi, em thật muốn mang chị về nhà, sau đó giới thiệu cho bố mẹ em nhận thức, nói cho bọn họ biết chị là người mà em yêu nhất."
Giọng của chị ấy hơi châm chọc: "Em có lá gan kia sao?"
"Có mà, bố mẹ em rất thương em, em cảm thấy nếu như em cứ cố gắng kiên trì, bọn họ cuối cùng sẽ không phản đối đâu, chẳng qua là, em không thể thoáng cái liền ngả bài, em cũng cần làm một chút chăn đệm."
"Tốt, cô giáo Tiêu, chị chờ chăn đệm của em đấy."
"Tư Vũ, chị có lo gì không?"
"Chị không lo gì cả." Giọng nói của chị ấy rất nhẹ nhàng: "Bố mẹ em muốn không thích chị, chỉ sợ hơi bị khó."
Tôi thoáng trầm mặc một chút, rồi mới hạ giọng nói: "Thế nhưng là em lo lắng."
"Em cũng không cần phải lo lắng, người quyết định có theo hay không theo em ở cùng một chỗ là chị, chỉ có chị thôi."
Tôi nhắm hai mắt lại, đột nhiên nói: "Tư Vũ, em muốn hôn chị."
Chị ấy làm như ngơ ngác một chút, không nói gì, giống như tôi bị mê sảng, tiếp tục nói: "Em muốn từ phía sau ôm chị, muốn ngửi mùi thơm trên người chị, mùi hương khiến cho người ta say mê... Em muốn khẽ vuốt mái tóc dài của chị, em nhớ cảm giác khi ngón tay lướt qua nó, mềm mại, trơn mượt... Em muốn dắt tay chị, em nhớ khi lòng bàn tay chị ở trong lòng bàn tay em, em thích loại cảm giác an tâm này... Tư Vũ, em nhớ đôi mắt chị, cái mũi của chị, đôi môi của chị, da thịt chị, cái cách chị nhíu mày, lúc nóng lúc lạnh, lúc chị cười lên thật ngọt ngào... Tư Vũ, em nhớ tất thảy về chị, nhớ mỗi một chỗ trên cơ thể chị..."
Tôi cứ như vậy không kiêng nể gì cả đem hết những suy nghĩ trong nội tâm ra nói, chậm rãi nói không sót một chữ, trong lời nói của tôi không chỉ là dục vọng, còn là một loại thành kính, Tư Vũ cứ như vậy yên lặng nghe, sau đó, mất một lúc lâu chúng tôi không nói thêm gì, nhưng tôi nghe được tiếng thở của chị ấy, có lẽ chị ấy cũng nghe thấy
Xong đến chap 7 thì Hiền phi tặng lại cho e nó cái trâm cài tóc ở yến tiệc tại hoa viên.
Chỉ có thế thôi, nhưng về cơ bản là m cảm thấy so cute ; _ ;/~~~ Bộ này thì nó chuyển thể từ web novel, tag slice of life với seinen nên hi vọng sau ko có chèn romance vào, cứ thế này kể chuyện hậu cung, lâu lâu có tí hint vào là vui rồi, quan trọng là nó vẽ đẹp vỡi ; v ;/~~~