Cuối cùng tôi cũng không đem chuyện của Tào Hâm ra nói cho Hoa Miêu, ngoài trừ không muốn làm cho cô ấy lo lắng ra, tôi cũng không muốn kéo cô ấy vào chuyện này, tôi còn có một nỗi băn khoăn khác, dù sao, đó cũng là mẹ của Tư Vũ, tất cả hành động của bà ấy đều liên quan đến thể diện của Tư Vũ, tôi không muốn chiêu cáo cho toàn bộ thiên hạ biết về chuyện xấu của người trong gia đình. Nhưng điều khiến cho tôi đau đầu nhất chính là tôi nên nói với Tư Vũ thế nào đây, tuy rằng tình cảm của chị ấy với Tào Hâm đã thành chuyện của quá khứ, nhưng sự thật vẫn sẽ là đòn đánh nặng nề đối với chị ấy, tôi định đợi đến khi Tư Vũ đi công tác trở về, tôi sẽ cùng chị ấy nói chuyện một chút. Về phần bản thân tôi, tôi thì lại không quá để ý, mẹ của Tư Vũ nếu như nói là cho tôi 3 ngày để cân nhắc, ba ngày đó bà ấy sẽ không làm gì tôi, chuyện sau đó, tôi sẽ không để bà ấy làm gì với tôi như đối với Tào Hâm, tôi cũng không giống như Tào Hâm, mềm yếu dễ bắt nạt như vậy!
Bởi vì tổng giám đốc khu vực Châu Á Thái Bình Dương của công ty Tư Vũ đến Trung Quốc để nghiên cứu thị trường, chị ấy cần phải đi theo trong toàn bộ hành trình, vậy nên mấy ngày nay chị ấy vô cùng bề bộn, ban ngày vẫn sẽ nhắn cho tôi mấy cái tin ngắn, buổi tối trước khi đi ngủ cũng thành thói quen gọi điện thoại, bình thường quan tâm đối phương ăn gì, sau đó không thiếu những câu "Nhớ em" dỗ ngon dỗ ngọt, chẳng qua trong giọng nói có độ sâu mệt mỏi cùng buồn ngủ, khiến cho tôi thập phần đau lòng.
Thôi, quên đi, hôm nay là ngày cuối trong kỳ hạn ba ngày, hay nói cách khác, ngày mai Tư Vũ sẽ trở lại, lòng tôi có khá hơn một chút. Tan việc, tôi và Tôn Oánh cùng đi ra khỏi ký túc xá, cô ấy cười hỏi tôi: "Nhất Nặc, nghỉ hè có chuẩn bị đi du lịch đâu không?"
Du lịch? Tư Vũ thì lại không có nghỉ hè: "Không có ý tưởng gì." Tôi lắc đầu: "Có lẽ ngắn ngày thôi, khoảng 2 3 ngày gì đó."
"Hai ba ngày? Chúng ta nghỉ gần 2 tháng đấy, cậu có thể tìm một nơi phong cảnh đẹp, đi chơi vui vẻ một lần."
Tôi cười hỏi cô ấy: "Xem ra hai người nào đó chuẩn bị đi tuần trăng mật rồi nhỉ?"
Cô ấy khá hào phóng nói lại: "Cũng không sai biệt lắm."
"Khi nào thì tớ được uống rượu mừng đây?"
Cô ấy hé miệng cười: "Sẽ không lâu lắm đâu."
"Biết ngay mà, sắp tới phải tiết kiệm chi tiêu thôi, còn chuẩn bị phong bì đỏ nữa."
"Haha." Tôn Oánh vươn tay bắt lấy tay tôi: "Tối nay có cơm tối không?"
"Sao sao? Muốn mời tớ đi ăn cơm hử?"
"Đúng vậy, nghe đến phong bì đỏ của cậu, tự nhiên tâm tình thật là tốt, muốn mời cậu về nhà, thể hiện chút tài năng, cậu và Khương Quyền có thể cùng nhau uống mấy chén."
Tôn Oánh là điển hình cho kiểu con gái lên được giường xuống được bếp, tài nghệ nấu ăn sánh ngang với Hoa Miêu, ngày thường lúc Tư Vũ không có ở nhà, cô ấy hay mời tôi sang ăn cơm, tôi cũng vui vẻ đáp ứng, nhưng hôm nay thì tôi không hào hứng nổi, đành phải tìm cớ cự tuyệt: "Hôm nay thì tớ chịu, tối qua ngủ không ngon nên giờ mệt mỏi quá, tớ muốn về sớm nghỉ ngơi một chút, để hôm khác đi, cậu nhớ là vẫn còn thiếu nợ tớ là được."
"Được rồi."
Tôn Oánh cũng không ép tôi nữa, chúng tôi cùng đi một lúc, cô ấy đi xe buýt trở về nhà, mỉm cười nói lời tạm biệt: "Nhất Nặc, mình đi trước nhé."
"Ừm, được."
"Còn nữa..." Cô ấy đi vài bước, bỗng nhiên dừng lại, giống như là có chút chần chờ.
Tôi kinh ngạc hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
"Không có gì, chỉ là muốn nói cho cậu biết, mình rất thích nghe về chuyện yêu đương của cậu." Đôi mắt của cô ấy cong cong, dáng cười thập phần chân thành: "Hôm nào có cơ hội, nhớ đưa cô ấy đến ra mắt tụi mình nhé."
Tôi đứng nguyên tại chỗ, còn chưa phục hồi được tinh thần trở lại, cô ấy đã vẫy vẫy tay, bỏ lên xe rồi.
Tôn Oánh biết chuyện tình yêu của tôi rồi sao? Biết tôi quen một cô gái rồi à? Kỳ thật thì cũng không kỳ quái lắm, ngẫm lại quan hệ giữa Khương Quyền và tôi, còn cả sự thân thiết của Hoa Miêu và cô ấy nữa, được rồi, cũng không phải là việc gì lớn, dù sao sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ biết thôi, huống hồ, nụ cười ôn hòa cùng thấu hiểu kia đã tiêu trừ đi chút bất an dư thừa trong nội tâm tôi. Cô ấy chủ động đề cập tới, chính là sợ chướng ngại tâm lý của tôi đấy.
Tôi thật may mắn khi có Kiều Tư Vũ làm người yêu, cũng thật may mắn khi có những người bạn như vậy. Phải, hôm nào đó, có lẽ tôi sẽ đưa Tư Vũ đi gặp Khương Quyền và Tôn Oánh, không, thế này còn chưa đủ, có lẽ phải đưa Tư Vũ đi ra mắt bố mẹ tôi đã, kỳ nghỉ hè tuy rằng rất dài, nhưng tôi không muốn du lịch chỉ là du lịch, tôi muốn có thể hoạt động phong phú một chút, cùng với Tư Vũ, quan trọng nhất là, tôi muốn chọn một ngày cuối tuần thời tiết tốt, mang Tư Vũ trở về nhà giới thiệu với cha mẹ cùng em trai.
Không thể trực tiếp mang người yêu về nhà gặp bố mẹ, đây là nỗi đau của nhiều người cùng tính hướng giống như tôi, thế nhưng, chẳng qua cứ coi như là đưa bạn bình thường về gặp, đó cũng là chuyện khiến cho người ta vui vẻ được rồi. Bố mẹ tuy rằng rất chiều tôi, nhưng tư tưởng thì vẫn truyền thống lắm, trước khi gặp được Tư Vũ, tôi không có cách nào nghĩ đến sẽ có một ngày tôi dắt tay một cô gái trở về, tuyên bố với bọn họ: "Đây là bạn gái của con!" Tôi cho là mình sẽ phải cả đời giấu diếm, tuyên bố với gia đình là tôi đây theo chủ nghĩa độc thân, nhưng mà hôm nay, tôi không còn nỗi lo sợ như thời niên thiếu nữa, tôi đã ở cùng với Tư Vũ lâu như vậy, nhiều hay ít thì cũng chịu ảnh hưởng từ tính cách của chị ấy, quan trọng nhất là chị ấy trao cho tôi dũng khí để chống lại toàn bộ thế giới. Bất quá chuyện này cũng không thể lỗ mãng được, tôi không muốn tự nhiên nổ một tiếng sấm bên tai bố mẹ, không muốn dọa hỏng hai lão nhân gia, trước tiên cứ mang Tư Vũ về nhà gặp mặt đã, tiếp đó để chị ấy hòa nhập một chút, thẩm thấu vào gia đình tôi, tôi nghĩ, chỉ cần chị ấy tình nguyện thì người gặp người thích là chuyện không mấy khó khăn gì.
Tôi cứ tính toán như vậy, đặt ra kế hoạch, đột nhiên cảm giác vô cùng hưng phấn, bước chân cũng trở nên nhanh nhẹn hơn, bỗng nhiên điện thoại trong túi quần tôi reo lên, bên trên là một dãy số lạ hoắc, có khi là điện thoại quấy rầy, tôi không nghĩ gì ấn thẳng nút tắt, thế nhưng còn chưa kịp đút lại túi quần, cái tiếng chuông kia lại một lần nữa vang lên, tôi nhíu mày trả lời: "Alo, xin hỏi ai đấy?"
"Alo, cô là Tiêu tiểu thư?"
Trong điện thoại truyền tới một giọng nam trầm thấp lạ lẫm, nội tâm tôi đột nhiên nổi lên một dự cảm xấu bất thường, giọng nói kéo căng chặt chẽ : "Anh là ai?"
Giọng nói kia vẫn lạnh lùng