Không biết có phải là có linh cảm gì đó hay không, lúc này, quỷ tân lang lại đột ngột chủ động xuất hiện.
Đợi khi Diêu Vũ phản ứng lại được, thì trong túi ngủ của y cũng đã chen chúc ra thêm một người.
Hắn cứ vậy nằm nghiêng người, nhìn xem y.
Khoảng cách giữa đôi bên lúc này cũng chỉ có thể dùng vài cen-ti-mét để hình dung.
Không biết trời xui đất khiến thế nào, Diêu Vũ lại đột ngột không khống chế được chính mình, thấp giọng hỏi:"Trác đại nhân..."
"Ngươi đã có hôn thú rồi sao?"
Chỉ vừa hỏi ra khỏi miệng, Diêu Vũ liền đã có chút hối hận.
Mười đầu ngón tay lúc này cũng đã giống như sắp xoắn lại cùng một chỗ, hồi hộp chờ đợi câu trả lời của nam nhân.
Dưới sự chú mục e dè của y, lúc này, tựa như là bị chạm vào chỗ đau.
Sắc mặt luôn bình đạm của quỷ tân lang lại thoáng thay đổi.
Một cỗ huyết khí cũng bắt đầu từ trên người hắn lan toả ra, mang theo vô tận thống khổ, trực tiếp bao trùm về phía Diêu Vũ.
Chỉ là, cũng trong khoảnh khắc này, ngay khi từng sợi huyết khí này sắp sửa chạm đến người y.
Tựa như từ trong mất khống chế tỉnh lại, quỷ tân lang liền đã lập tức thu lại khí tức của mình.
Trong nháy mắt, khí lạnh căm căm vừa thoáng dâng lên cũng liền đã tan đi, tựa như một cơn gió lạnh lướt qua.
Để lại Diêu Vũ cả kinh ra một thân mồ hôi lạnh.
Một giây vừa rồi, Diêu Vũ thậm chí còn đã cho rằng, quỷ tân lang sẽ lỡ tay giết chết y!
Sau khi tỉnh táo, nhìn xem con ngươi mở to của Diêu Vũ, biết rõ y vừa bị dọa, quỷ tân lang cũng không biết chính mình đây là thế nào.
Nhưng trong con ngươi vẩn đục lại đột ngột hiện lên một tia áy náy, đau lòng.
Đứng trước câu hỏi trước đó của y, dù cho không muốn thừa nhận, hắn vẫn là gật đầu.
Đúng vậy, hắn đã có hôn thú, mặc dù từ đầu tới cuối đều là bị người cưỡng ép trói buộc.
Mặc dù đã thông qua hệ thống biết được chuyện này, nhưng khi được đích thân quỷ tân lang thừa nhận, Diêu Vũ vẫn không khỏi cảm thấy có phần hụt hẫng.
Đồng thời, lại không khống chế được mà suy nghĩ miên man, tỷ như...hắn đã có thê tử, kia, y lại là gì? Tình nhân sao?
Biết rõ bản thân lúc này giống như có chút gây sự vô cớ.
Nhưng Diêu Vũ vẫn không kiềm nén được sự nghẹn khuất dâng lên trong lòng.
Tựa như biết được thứ luôn ở bên cạnh mình, thực chất lại thuộc về một người hoàn toàn khác.
Mà bản thân, chỉ là một kẻ không biết xấu hổ, cướp đoạt thứ vốn không thuộc về mình.
"Vậy, trưởng công chúa...Trác đại nhân thích nàng chứ?"
Đối diện với ánh mắt lấp lánh như lưu tinh trên trời, lại rực rỡ lóa mắt như tà dương đã lâu chưa từng thấy được, Trác Thiên Hạo liền lắc đầu.
Nhận được đáp án chắc chắn thế này, Diêu Vũ cũng không biết nên dùng từ ngữ gì để diễn tả tâm trạng của mình nữa.
Chỉ là, tay chân bên dưới túi ngủ của y, lại càng thêm luống cuống.
Nhưng rốt cuộc, Diêu Vũ vẫn là lấy hết dũng khí, đem câu hỏi cất chứa trong lòng bấy lâu qua hỏi ra miệng:"Vậy còn ta...Trác đại nhân...thích ta chứ?"
Khi hỏi câu hỏi này, không biết cảm xúc của đối