Chỉ là, thần kinh căng thẳng, nhưng đợi mãi, Diêu Vũ cũng không nhìn thấy được bóng dáng của Mặc Phong.Trái lại, Tiểu Hắc liền đã trước một bước nhảy đến trêи yên sau của xe y, mang theo vui sướиɠ mà meo meo vài tiếng.
Bên trong có thân cận, còn có ý vị như đang lấy lòng.
Căn bản không nhìn ra được con mèo chết tiệt này không lâu trước đã từng muốn nuốt y.“Ngươi đi đi, đi tìm chủ nhân của ngươi.” Mặc dù Tiểu Hắc là hồng y lệ quỷ, nhưng lúc này, có quỷ tân lang chống lưng, Diêu Vũ có thể nói là đảm lượng tăng mạnh, một chút cũng không sợ mà trực tiếp mở miệng xua đuổi nó.Ai bảo nó là sủng vật của nam nhân đó, có một chủ nhân nguy hiểm như vậy làm chi? Nó ở trong mắt y lúc này, thỏa thỏa chính là một quả bom hẹn giờ lúc nào cũng có thể nổ tung.Chỉ là, giống với chủ nhân của nó, da mặt của con mèo này cũng đồng dạng vô cùng dày.
Đối với lời nói của Diêu Vũ, nó chỉ vờ như không nghe thấy, trực tiếp bám chặt trêи yên xe của y, ngồi yên không nhúc nhích.“…” Chủ nhân nó cho y sắc mặt thì cũng thôi đi, ngay cả một con mèo bây giờ cũng dám phớt lờ y?Được rồi, nó không phải mèo bình thường, mà là hồng y lệ quỷ.
Nắm tay nó lớn, xem như nó thắng.Nhìn về cái bóng dưới chân, phát hiện dây xích xung quanh vẫn đứng yên không chút phản ứng, tựa như quỷ tân lang cũng không quá để ý Tiểu Hắc, Diêu Vũ cũng chỉ có thể mặc kệ nó, bắt đầu đạp xe.Bên trong Mặc Tích thành, trêи mặt đường, khắp nơi vẫn như cũ là từng vũng nước bẩn, mang theo mùi hôi thối tựa như nước trong cống rãnh.Xe đạp không ngừng né tránh những vũng nước đọng này, Diêu Vũ rất nhanh liền rời khỏi địa giới của Mặc Tích Thành, cũng không trở về ngã tư đường, mà là tiếp tục thuận theo đường lớn, đi sâu vào trong.Có lẽ là đường dẫn đến đế đô, nên con đường này được xây dựng cũng xem như là thông thuận dễ đi.
Chiều ngang vượt hơn một trượng, lại được tráng bằng xi măng đến bóng loáng.Nhưng bởi vì quá lâu đời, mặt đường cũng đã tích lên một lớp bụi bặm cùng vết nứt.Đi dọc theo đường lớn, Diêu Vũ chỉ có cảm giác phá lệ nhẹ nhõm.
Bởi vì y lựa chọn hơn 7h sáng ra khỏi nhà, vẫn có thể tính là ‘ban ngày’, dù không có mặt trời, nhưng dọc đường, y cũng không bắt gặp bất kì quỷ quái nào.Đương nhiên, ngoại trừ con mèo ở yên sau ra.Khoảng cách giữa Mặc Tích thành và thành Trường An là hơn hai mươi dặm, đi xe đạp, chí ít cũng phải đạp hơn một tiếng rưỡi.Bởi vì không muốn lây dính phiền phức, nên y chủ yếu đều chọn nghỉ mệt ở dã ngoại, cũng không ghé vào bất kỳ thành trấn nào lân cận.Dù sao, chưa nói đến chuyện y có thể vô tình chọc phải phiền phức, thì việc y hiện tại còn tùy thân mang theo hai con lệ quỷ nếu bị người phát hiện được, thì có thể sẽ doạ ra nhân mạng.Trong lúc Diêu Vũ đang trêи đường chạy tới Trường An.
Thì lúc này, cách y hơn mấy trăm dặm, ở trong một thủ phủ ở phía bắc hoang vu, vắng vẻ, một đám người mặc chế phục hắc sắc cũng đang tụ tập lại với nhau, đứng trước một nữ nhân.Nữ nhân này tuổi tác không lớn, chỉ khoảng đôi mươi, trêи người mặc phục sức khá giống với người Miêu Cương, so với những người khác cũng lộ ra vô cùng chói mắt.Quần áo kỳ dị, sặc sỡ đủ loại màu sắc, lấy tử sắc làm chủ, thêu lên vô số hoa văn, phối hợp với trang sức bằng bạc sáng lấp lánh như từng dãy vòng tay, lắc chân, cùng với vòng cổ, mũ miện,…không những tương thích, mà còn vô cùng mỹ lệ.Nhất là khi dung mạo của nữ nhân này còn tuyệt mỹ đến làm người giận sôi.
Làn da trắng nõn như ngưng chi không nói, ngũ quan lại càng tinh xảo đến vô thực.
Đẹp đến không giống người thường.Nàng ngồi ở phía sau án kỷ, cứ vậy xếp bằng nhìn xem đám người ở trước mặt, thần