Ở trêи đường lớn, giày vải đạp vào trêи hồng lăng, Diêu Vũ chỉ có một loại cảm giác kỳ quái nói không nên lời.
Đây là một loại linh cảm, phảng phất nếu cứ lưu lại trêи đường cái như vậy nữa, y liền sẽ bị tồn tại đáng sợ nào đó phát hiện.
Vì vậy, sau khi đi ra, Diêu Vũ đã lập tức ở trêи đường tìm kiếm tung tích của hồng bao.
Vốn tưởng rằng quá trình này sẽ rất khó khăn, nhưng trêи thực tế, hồng bao lại dễ tìm hơn tưởng tượng của y vô số lần.
Bởi vì trêи mặt đường, cách vài thước liền sẽ có một tấm hồng bao đang nằm!
Sau khi xác định mỗi tấm hồng bao ở đây đều giống nhau, Diêu Vũ cũng không kén cá chọn canh, tùy tiện nhặt lấy một tấm ở bên trêи.
Ngay tức khắc liền theo đường cũ chạy về quán trọ.
Hồng bao có màu đỏ diễm lệ, chói mắt khôn cùng.
Kϊƈɦ thước rất lớn, vừa vặn sắp to bằng bàn tay của y.
Bên ngoài trơn nhẵn, không có bất kì đồ án dư thừa nào.
Xúc cảm sờ vào có chút lành lạnh, cùng chạm vào da người có điểm giống nhau.
( Hồng bao : bao lì xì.)
Diêu Vũ theo cửa lớn trở về trong quán trọ, cũng không kinh động bất kì kẻ nào.
Y liếc mắt, rất nhanh liền nhìn thấy một đoàn tro đen ở trêи đất.
Ở xung quanh, đừng nói là quỷ, ngay cả nửa phần động tĩnh cũng không có.
Phảng phất dị hưởng y nghe thấy khi nãy, cũng chỉ là một trận ảo giác.
Đáy lòng thận trọng, nhanh nhẹn quay về phòng, đem cửa phòng đóng kín.
Diêu Vũ lúc này mới đem hồng bao từ trong ngực áo lôi ra.
Không biết có phải ảo giác của y hay không, hồng bao giống như lại phát ra hàn ý sâu sắc hơn vừa rồi mấy phần.
Quan trọng hơn chính là, y nhìn thấy Tiểu Hắc đang dựng đuôi, cong vuốt hướng về phía hồng bao nhe nanh gầm gừ.
Bên trong hồng bao này có chứa thứ gì? Bất giác cảm thấy có hơi hiếu kỳ.
Quan trọng nhất là, cảm giác này lại còn giống như thủy triều, bắt đầu lan tràn trong trí óc.
Diêu Vũ rất nhanh cũng liền nảy ra một suy nghĩ thuận theo tâm ý…
Nếu không…mở ra xem thử?
Dù sao, theo nhiệm vụ yêu cầu, y còn phải cùng đồ chơi này ở bên nhau 24 giờ nữa, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
Mặc cho có chết, cũng phải làm một con quỷ minh bạch.
Vì vậy, dưới sự chú mục của Tiểu Hắc, Diêu Vũ liền chậm chạp đem hồng bao mở ra.
Vốn tưởng rằng bên trong sẽ chứa đựng tiền âm phủ, hay những thứ đại loại như vậy, Diêu Vũ lại không ngờ được rằng, đập vào mắt mình lại chỉ là một nhúm tóc đen như mực, dài khoảng hai đốt ngón tay.
Thông qua khe hở của miệng hồng bao nhìn vào trong.
Thời khắc nhìn thấy nhúm tóc này, không hiểu vì sao, Diêu Vũ lại có một loại cảm giác rợn người.
Không chút do dự, y liền một lần nữa đem hồng bao dán chặt lại.
Lúc này, cảm giác đáng sợ vừa rồi mới chịu tiêu tán đi.
Nhìn xem hồng bao, sắc mặt Diêu Vũ nhất thời lại có chút thối.
Đem tóc nhét vào hồng bao, đây là có bệnh đi?
---------------------------
Giống với Diêu Vũ dự đoán, sáng hôm sau, đám bách tính này đã lần nữa quay trở về làm người.
Cũng không giữ bộ dạng đáng sợ của hôm qua nữa.
Chỉ là, cân bằng vẫn bị đánh vỡ một chút, khi chưởng quỹ cũng không thể giống dã quái trong game, có thể tự khởi động lại.
Nên rất nhanh, trong quán trọ liền xảy ra rối loạn cực lớn.
Đám ‘người’ này bắt đầu truy tra hung thủ, thậm chí còn liên lụy vào quan phủ.
Đương nhiên, từ trêи một đống tro tàn, bọn họ chắc chắn sẽ không tìm được dấu vết gì rồi.
Cuối cùng, truyền ngôn trong quán trọ có quỷ cũng liền bị lưu truyền ra, làm lòng ‘người’ hoang mang.
Sáng sớm, tiểu nhị vô cùng đúng hẹn mang thức ăn lên phòng cho Diêu Vũ, thậm chí còn không quên dùng lời lẽ an ủi y, để y không sợ hãi mà trả phòng.
Đối với việc này, ngoài mặt không nói, nhưng trong lòng Diêu Vũ cũng đã sớm