Sau khi không ngừng lôi kéo, Tiểu Hắc rốt cuộc cũng có thể theo trong ba lô đem hí phục từng chút một lôi ra.
Hí phục đỏ thẫm, triệt để nằm trêи sàn nhà, thoạt nhìn cũng thường thường không có gì lạ, căn bản rất khó đem nó liên tưởng đến linh dị vật phẩm.
Gấp không chờ kịp, Tiểu Hắc liền lập tức chạy nhanh, đem nó kéo đến bên người Diêu Vũ.
Bởi vì chiều cao hạn chế, cộng thêm bản thân Diêu Vũ đang đau đớn giãy giụa, Tiểu Hắc cũng chỉ có thể lôi kéo từng góc lại từng góc một phủ lên trêи đầu của y.
Lúc này, vốn đã thần trí mơ hồ, toàn thân phát lạnh.
Diêu Vũ có thể cảm nhận được rõ ràng, ma âm đang tác quái trong đầu mình đang giống như thủy triều, dần dần lắng xuống.
Khí lạnh quanh người, thời khắc này cũng phảng phất bị thứ gì đó rút đi.
Trong song đồng phản chiếu ra hình ảnh làn da của Diêu Vũ chậm rãi khôi phục lại huyết sắc, thi ban cũng nhanh chóng tiêu tan, bản thân y đều không giãy giụa kêu rêи nữa.
Tiểu Hắc liền có chút mừng rỡ, ở trêи đỉnh đầu y đi lòng vòng, meo meo gọi.
Bên ngoài, tiếng kèn trống vẫn còn đang nổi lên như sấm.
Nhưng nằm trêи đất, trêи mặt phủ lấy hí phục của Mặc Phong, Diêu Vũ lại tựa như một cỗ thi thể, động cũng không muốn động.
Không biết trải qua bao lâu, đến tận khi tiếng nhạc đi xa, chậm rãi tiêu tán, Diêu Vũ rốt cuộc mới hơi nhúc nhích ngón tay, từ trêи mặt đất ngồi bật dậy.
Bởi vì Diêu Vũ ngồi dậy quá nhanh, hí phục liền không khỏi từ trêи sườn mặt của y trượt xuống.
Lúc này, nhìn xem Tiểu Hắc, lại nhìn xuống hí phục, sắc mặt Diêu Vũ vẫn còn tái nhợt đến đáng sợ, mồ hôi đầy đầu.
Theo bản năng, y liền siết lấy vạt áo của hí phục, tựa như như vậy có thể mang đến cảm giác an toàn nhiều hơn.
Một lúc sau khi bình tĩnh lại, Diêu Vũ mới chậm chạp từ trêи đất đứng lên, lảo đảo đi về phía cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.
Chỉ thấy, không biết từ bao giờ, đèn lồng trêи phố cũng đều đã bị nhuộm thành màu đỏ.
Đám người xung quanh, cũng đã lần nữa riêng phần mình quay trở về ‘nhà’.
Đường phố quy về tĩnh mịch, thậm chí, còn mang đến cho Diêu Vũ ảo giác, cả một tòa thành cũng chỉ có một người sống là mình…
Đương nhiên, khả năng rất cao, đây cũng không phải là ảo giác.
Nếu y đoán không sai, kỳ thực, bản thân đã sớm đặt chân vào quỷ vực của giá y tân nương.
Phủ trưởng công chúa là trung tâm của quỷ vực, cả tòa thành lại là phần rìa.
Về phần đám dân chúng kia…chín phần mười đều là quỷ nô, là những kẻ đã từng bị Dung Họa giết chết.
Bọn họ bằng một phương thức nào đó bị sửa chữa ký ức, quên mất quá trình tử vong của chính mình.
Ban ngày sống trong vòng lặp của thời gian.
Ban đêm lại quay trở về trong hình dạng của quỷ…
Đây chỉ là suy đoán phiến diện của Diêu Vũ, nhưng nếu đều là thật, thì quả thực là có điểm khủng bố…
Giết sạch một tòa thành…đem người bên trong giam giữ, làm thành quỷ nô, hơn nữa quỷ vực còn mở rộng đến khắp thành, hoàn nguyên lại tràng diện lúc còn sống…
Phải biết, giá y tân nương chỉ mới là đỉnh cấp hồng y mà thôi, quỷ vực liền đã quỷ dị như vậy.
Nếu một ngày nào đó nàng biến thành hung thần, thì sẽ còn kinh khủng đến mức nào?
Lắc đầu, đem hình ảnh trong suy nghĩ vứt đi, Diêu Vũ liền yên lặng đem cửa sổ đóng lại.
Cũng không tiếp tục chần chừ, trực tiếp