“Trác đại nhân…”
“Gọi phu quân.” Giọng điệu của Trác Thiên Hạo rất bình thản, nhưng lại mang theo ý không tha, không cho phép cự tuyệt.
[ Người chơi gặp phải công kϊƈɦ hệ nguyền rủa, kháng tính tăng 50%, ngăn chặn thành công.]
Lúc này, âm thanh của hệ thống đã hoàn toàn bị Diêu Vũ lượt bỏ.
Từ từ hé mắt, lông mi có chút run run, nhìn xem gương mặt phong thần tuấn lãng đang kề sát vào trước mặt mình, y liền thấp giọng gọi :“Phu quân…”
Rõ ràng đã không còn quá nhiều nhân tính, nhưng lúc này, Trác Thiên Hạo vẫn có cảm giác kϊƈɦ động đến phát run.
Không khống chế được, dùng bàn tay vuốt ve sườn mặt của người dưới thân.
“Diêu…Vũ.”
“Tiểu Vũ…của ta.”
[…]
Có bị nguyền rủa ảnh hưởng hay không, Diêu Vũ không biết, cũng không hề bận tâm.
Y chỉ biết, lúc này, nam nhân đã đem vạt áo của y triệt để thoát đi.
Nửa người trêи chợt lạnh, làm y theo bản năng muốn níu giữ lại mảnh xiêm y kia.
Thế nhưng, rốt cuộc, hai tay bị khống chế, y cũng chỉ có thể nghiêng đầu, cảm nhận bàn tay nam nhân đang từng chút một di chuyển đến dưới lưng của mình, đem nửa người trêи nâng lên một chút.
Diêu Vũ không phải rất trắng, thậm chí còn có chút thua kém Trác Thiên Hạo, chỉ là, so với hắn, da của y lại lộ rõ ra một loại huyết sắc, sinh cơ bừng bừng.
Thế nhưng, đó cũng không phải là thứ làm Trác Thiên Hạo quan tâm nhất.
Thứ mà hắn chú ý bây giờ, liền chính là những vết sẹo mờ nhạt trêи người y kia.
Tại sao trêи người y lại có nhiều sẹo như vậy? Hơn nữa, toàn bộ đều đã lành lặn, rõ ràng đã tồn tại từ rất lâu.
Nhưng nhìn xem Diêu Vũ, Trác Thiên Hạo cũng không dò hỏi, mà chỉ yên lặng hưởng dụng ‘mỹ thực’ bày ra trước mặt này.
“…Trác đại nhân…” Bị cảm giác như có dòng điện chạy qua ở trước ngực làm giật mình, Diêu Vũ liền không kiềm được mà nhẹ kinh hô.
Chỉ là, bởi vì mở mắt, y ngay tức khắc liền nhìn thấy được hình ảnh nam nhân anh tuấn vô song kia đang làm gì!
Hắn cúi đầu, ngậm lấy tiểu đậu đỏ trước ngực của y, tựa như trêu đùa một món đồ chơi mới lạ, không ngừng trằn trọc ɭϊếʍ lấy.
Thậm chí, còn dùng cả răng nanh đến gặm cắn.
Tận mắt chứng kiến cảnh tượng này, cả người Diêu Vũ trong nháy mắt lại càng trở nên khô nóng.
Dị cảm trêи ngực truyền tới, tựa hồ cũng bị phóng đại hơn rất nhiều lần.
“Ưm…phu quân, đừng…” Nhìn xem nam nhân không muốn ghẻ lạnh bên còn lại mà chuyển sang **** *** lấy nó, Diêu Vũ liền nức nở lắc đầu.
Thế nhưng, hai tay giãy giụa không thành, lưng lại bị nâng cao, y cũng chỉ có thể bị động tiếp nhận tình triều xa lạ này.
“Phu quân…phu quân…đừng ɭϊếʍ mà…thật khó chịu…”
Chỉ là, tiếng rêи rỉ của y lại chẳng khác gì xuân dược, thời thời khắc khắc cổ vũ nam nhân.
Hắn càng thêm ra sức ɭϊếʍ cắn vật nhỏ đáng thương trong miệng, đem nó chà đạp đến sưng đỏ, tựa như mứt quả ngon miệng.
Môi lưỡi của Trác Thiên Hạo lạnh lẽo, cùng thể nhiệt nóng bỏng của Diêu Vũ tạo thành tiên minh đối lập.
Đến tận khi hai khỏa thù du nho nhỏ đều bị **** *** đến sung huyết, hắn rốt cuộc mới nuối tiếc buông tha cho nó.
Chỉ là, lại