Diêu Vũ ngủ rất sâu, đến hơn chín giờ sáng hôm sau mới từ từ chuyển tỉnh.
Y mở mắt, chỉ cảm thấy mi mắt nặng trĩu, tầm nhìn cũng trở nên nhập nhèm không rõ.
“Tê…” Hít vào một hơi khí lạnh, Diêu Vũ liền bị cảm giác tê mỏi cùng đau ê ẩm trêи toàn thân cũng như nơi khó nói nào đó làm cho nhíu chặt mi mày.
Cảm thụ của Diêu Vũ lúc này rất quen thuộc, phảng phất quay trở về lần đầu tiên bị Trác Thiên Hạo ‘mượn’ một chút dương khí.
Cả người đều tựa như biến thành một vũng bùn, động cũng không muốn động.
Việc này khiến y không khỏi cảm thấy may mắn, còn tốt bản thân có Chí Dương Thể, nếu không, bị lăn qua lộn lại như vậy, nhất định đã sớm tinh tẫn nhân vong.
“Trác đại nhân…” Việc đầu tiên Diêu Vũ làm sau khi tỉnh lại, chính là mở miệng gọi tên của nam nhân nào đó.
Âm thanh vừa ra, đã trở nên khản đặc như người bị khàn tiếng.
Cổ họng cũng tựa như bị lửa thiêu qua, nóng bỏng lại đau rát khôn cùng.
Khiến Diêu Vũ không nhịn được, đưa tay ôm lấy cổ.
Rất tốt, đây liền chính là một trong số những hậu quả của việc túng ɖu͙ƈ đêm qua!
Thế nhưng, đau thì đau, Diêu Vũ vẫn theo bản năng sờ vào phần giường bên cạnh của mình.
Có điều, thứ chạm vào, lại chỉ là một mảnh ga giường lạnh lẽo, trống không.
Ngay tức khắc, cảm giác đầu óc mơ hồ của Diêu Vũ trong nháy mắt liền bị xua tan hơn nửa.
Tiếp tục mở miệng thăm dò :“Trác đại nhân…”
Đáp lại lời kêu gọi của Diêu Vũ, chỉ là một mảnh trầm lặng, không người đáp lời.
‘Bá’ một tiếng, từ trêи giường ngồi bật dậy, không quản thân thể đau đến như muốn vỡ ra thành từng mảnh.
Ánh mắt Diêu Vũ liền hoảng loạn nhìn xem khung cảnh xung quanh.
Chỉ thấy lúc này, tân phòng, hồng lăng, nến đỏ, tất cả mọi thứ trong ký ức đêm qua của Diêu Vũ cũng đều đã sớm tan biến không còn.
Thay vào đó, chỉ có một gian phòng tan hoang, phủ đầy tro bụi cùng chăn màn rách rưới.
Nhìn xem khung cảnh xa lạ trước mặt này, nếu không phải bởi vì động tác mạnh mẽ khi nãy, trong cơ thể vẫn còn thứ gì đó chảy ra, y đã sớm cho rằng, những gì xảy ra trong đêm qua chỉ là một giấc mơ của bản thân.
“Trác đại nhân…Trác đại nhân!”
Không quản được dưới thân là một tấm đệm đã ố vàng, trêи người mình cũng không một mảnh vải che thân.
Diêu Vũ một bên cuống quýt kêu gọi, một bên, lại gấp không chờ được quay đầu, nhìn về phía cái bóng của mình.
Thế nhưng, nếu nói những thứ này đã đủ đả kϊƈɦ, thì khi nhìn thấy cỗ quan tài trong ký ức đã biến mất, cái bóng của bản thân cũng không biết đã trở lại bình thường từ bao giờ, tâm trạng của Diêu Vũ ngay tức khắc liền như muốn hỏng mất.
“Phu quân…phu quân…”
Hai mắt thẫn thờ, không có tiêu cự, Diêu Vũ cũng không biết cảm giác của chính mình hiện tại là gì.
Trống rỗng, mê mang, bất lực, khổ sở,…
Y…bị vứt bỏ?
Lệ nóng rơi khỏi khóe mi, khiến lỗ mũi của y đều cay xè.
Y co người ngồi trêи giường, nhất thời lại không biết kế tiếp phải làm gì.
Đây không phải kết quả mà y mong muốn, cũng không phải tương lai y đang tưởng tượng.
Những gì xảy ra đêm qua, hiện tại, lại chẳng khác gì một giấc mộng hảo huyền do y tự mình huyễn tưởng ra.
Đáng thương lại đáng buồn.
Chỉ là, dù cho