Nhìn thấy thời gian chỉ vừa điểm qua 0 giờ.
Khoảng cách 2 giờ sáng vẫn còn hơn một tiếng rưỡi, Diêu Vũ liền đứng dậy, quay trở về phòng tìm kiếm ba lô của mình.
Ba lô bị vứt dưới góc giường, bên trong hiện tại cũng chỉ còn lại đầu của không đầu tướng quân cùng hỷ nến và hôn khế.
Về phần Hộ Hồn Linh, đã được Diêu Vũ treo trêи Hộ Hồn Tán, tùy thân mang theo, trở thành SSS cấp linh dị vật phẩm.
Nếu đổi thành thường khi, đứng trước A cấp nhiệm vụ như vậy, Diêu Vũ nhất định sẽ trước thăm dò kỹ lưỡng, lại kéo đến khi hạn chót nhiệm vụ sắp trôi qua, thì mới chịu miễn cưỡng đi làm.
Thế nhưng, hiện tại, tâm trạng không tốt, đầu óc của y cũng có chút nóng lên, dứt khoát liền tranh thủ thời gian đi thực hiện.
Mở ra cửa lớn Vọng Nguyệt Lâu, Diêu Vũ liền đặt chân lên đường phố trải đầy nước bẩn này.
Y thật sự không biết rốt cuộc là sau khi y ngủ, Trác Thiên Hạo đã đem y ôm về đây, hay là ngay từ đầu, hắn vốn dĩ cũng chưa từng đưa y về phủ trạng nguyên, mà tất cả những gì y thấy đều chỉ là ảo ảnh do hỷ hoa tạo ra.
Thế nhưng, lúc này truy cứu những chuyện này cũng đã là điều thừa thãi.
Bởi vì bây giờ, y đều đã vòng qua khu phố đối diện, ngừng chân trước tiệm y phục mà nhiệm vụ nhắc tới.
Trong tưởng tượng của Diêu Vũ, tiệm y phục thường sẽ là một nơi nhỏ hẹp như các gian cửa hàng bình thường khác, bên trong treo đầy vải cùng y phục đang may dở.
Thế nhưng, tiệm y phục ở trước mặt y này, lại hoàn toàn phá vỡ nhận thức của y.
Không chỉ không hề thua kém Vọng Nguyệt Lâu, trái lại, lại còn có chút hào nhoáng hơn.
Chí ít, bảng hiệu của Vọng Nguyệt Lâu cũng không có đính vàng khắp cả mặt chữ như vậy.
Điều đó chứng tỏ cho việc, tiệm y phục này trước kia chắc chắn cũng rất có danh tiếng.
“Tiệm may Tịnh Hưu?” Lẩm bẩm đọc ra cái tên này, nhìn xem cánh cửa màu son đã hoàn toàn ố đen, giữa hai cánh cửa còn dán lên giấy niêm phong, Diêu Vũ thật sự không thể nào đem nó liên hệ tới mấy chữ ‘vạn sự an hưu’ được.
Vị trí của tiệm may lựa chọn rất không tốt, là nằm ở sâu trong hẻm, xung quanh không có bất kỳ nhà ở hay cửa tiệm nào khác.
Từ bên ngoài nhìn vào, bên trong tiệm may vẫn là một mảnh đen kịt, xung quanh cũng không còn thanh âm nào khác, tựa như nơi đây chỉ có một mình Diêu Vũ là người sống.
Yên lặng đem Hộ Hồn Tán che trêи đỉnh đầu, tán dù xòe ra, trong nháy mắt, Hộ Hồn Linh treo ngoài rìa liền khẽ lay động, phát ra tiếng ‘đinh đinh đang’ dễ nghe.
Cũng không biết có phải yếu tố tâm lý hay không, sau khi tiếng reo thanh thúy của Hộ Hồn Linh vang lên, cảm giác âm lãnh xung quanh liền đã giống như bị lực lượng nào đó cưỡng ép xua tan.
Làm đáy lòng Diêu Vũ từ từ bình tĩnh lại.
Tay trái cầm chuôi dù, tay phải cầm hỷ nến, sau khi ‘vũ trang’ đầy đủ, Diêu Vũ rốt cuộc mới tiến lên, trước hết đem giấy niêm phong xé xuống.
Động tác này, khiến y bất giác lại nhớ tới ngày bản thân xé