Nghe đi, những lời chân thành tha thiết như vậy, chỉ cần có lương tâm, làm sao có thể xem nhẹ được chứ? Y là đang nể mặt hắn, chứ không phải thèm mỹ thực đến mất liêm sỉ đâu.
Cũng không biết, một vị tướng quân oai vệ như hắn, khi vào bếp sẽ trông như thế nào.
Dù sao, ở cổ đại, nam nhân đa phần đều sẽ không vào nhà bếp.
Lần này, Diêu Vũ cũng không lại dò hỏi Vệ Tử Khâm từ đâu lấy được bàn ghế, nguyên liệu nấu ăn cũng như lửa các loại.
Bởi vì câu trả lời đã sớm bày ra trước mắt rồi.
Hắn khẳng định là học theo thói xấu của Mặc Phong, đi uy bức người chơi nào đó để lấy được.
Hiện tại, y chỉ có thể thầm cầu mong đối phương có thể bình an vô sự, nếu may mắn không chết thì cũng tuyệt đối đừng bị dọa đến thần trí mơ hồ.
Chỉ là, một chút áy náy không đáng nhắc tới đó, khi y ngồi xuống, dùng muỗng múc tới một muỗng canh, chậm rãi nhấm nháp liền đã lập tức cuốn bay không còn một mống.
Gần như trong tích tắc, con ngươi của Diêu Vũ liền đã lóe lên vô số ngôi sao, trong đầu chỉ còn sót lại hai chữ duy nhất : Thật ngon!
Có trời mới biết, mấy tháng qua ăn gió nằm sương, bây giờ ăn được thức ăn phong phú lại ngon miệng như vậy, Diêu Vũ liền chỉ hận không thể đem đầu lưỡi của mình đều nuốt.
Cho nên, cũng càng ăn như gió cuốn.
Thấy Diêu Vũ ăn ngon miệng như vậy, Vệ Tử Khâm mặc dù không nói, nhưng trong lòng vẫn có chút thở phào cùng vui vẻ.
Bởi vì hiện tại đã không còn khẩu vị, nên khi nấu đồ ăn, hắn cũng chỉ dựa theo phán đoán khi còn sống, đem gia vị bỏ vào trong, cũng không hề nếm lại thử.
Nhưng hiện tại xem ra, thức ăn này tựa hồ đã làm rất không tồi, chí ít, y vừa ý.
Ở bên cạnh, Mặc Phong đã sớm tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Chỉ là, lửa giận càng lớn, nụ cười trêи mặt hắn lại càng thêm minh diễm, sâu sắc :“Tiểu Ngư nhi, ăn chậm thôi.”
“Về sau, trước khi ăn cái gì cũng phải quan sát cho thật kĩ có biết không, lỡ như gặp phải kẻ có ý đồ xấu, bỏ thứ gì đó vào trong, như vậy…” Vừa nói, Mặc Phong còn vừa mang thâm ý liếc xéo Vệ Tử Khâm một chút.
Chỉ là, lúc này, cũng không đợi Vệ Tử Khâm phản bác, Diêu Vũ đang ăn ngấu nghiến cũng đã hàm hồ giúp hắn giải vây :“Hừ…đừ…ng cho rằng…ai cũng giống như ngươi…”
Quả tim đẫm máu ẩn chứa nguyền rủa ngày nào, đối với y mà nói quả thật là suốt đời khó quên.
Mặc Phong :…
Đây chính là tự bê đá đập chân mình trong truyền thuyết sao?
#Người trong lòng nói giúp cho tình địch, còn mang thù rất dai thì phải làm sao bây giờ? Quỳ cầu cao nhân.
Không biết có phải vì đã lâu không ăn ngon như vậy hay không, Diêu Vũ cư nhiên lại một mình xử lý xong cả bàn thức ăn như thế này.
Ăn xong, y liền khuây khoả tựa lưng vào trêи ghế, vuốt ve cái bụng căng tròn của mình, chưa bao giờ cảm thấy nhân sinh tươi đẹp như vậy.
Chỉ là, dùng bữa rồi, y cũng không quên dọn dẹp, ngay tức khắc liền đứng dậy, chuẩn bị thu dọn chén đĩa.
Nhưng lúc này, Vệ Tử Khâm đã nhanh hơn một bước so với y, đi đến trước bàn ăn, khẽ phất tay một cái.
Ngay tức khắc, quỷ vực nhoáng lên, trực tiếp liền đem bàn ăn thu vào trong, cường liệt đem tất cả xoắn nát ngay cả cặn bã cũng không còn.
“…” Thì ra, quỷ vực còn có thể dùng như vậy.
Chỉ là, mỗi lần ăn xong một bữa đều phải phá hư một cái bàn cùng tất cả chén đĩa, có phải là hơi…lãng phí rồi không?
Nhưng nhớ lại hình ảnh đối phương một thương trảm vỡ cửa phủ của Trác Thiên Hạo, Diêu Vũ rất nhanh cũng liền bình tĩnh lại.
Phá gia như vậy, y tỏ vẻ, chính mình thật sự nuôi không nổi.
Đang phỉ nhổ