Lý trí càng ngày càng mơ hồ, Diêu Vũ ngay cả thời gian ngừng lại đi lấy chủy thủ trên thi thể của Trịnh Khai Minh cũng không có.
Âm đồng vốn có thể dễ dàng nhìn xuyên qua màn đêm, nhưng lúc này lại trở nên mơ màng không rõ.
Con đường trước mắt phảng phất đều đang phân ra làm hai.
Bước chân không ngừng trĩu nặng như đổ chì, rốt cuộc, khi đi đến bên cạnh một bức tường, Diêu Vũ liền không chống đỡ nổi nữa, trực tiếp ngã quỵ.
“Phù…phù…” Hơi thở nặng nhọc, mang theo nhiệt khí vô cùng cao.
Gương mặt Diêu Vũ đã sớm đỏ hồng một mảnh, ngay cả cổ cùng mang tai cũng đều không thể thoát khỏi.
Sau lưng, vạt áo của y đã sớm ướt đẫm mồ hôi.
Ánh sáng từ hỷ nến phát ra, lúc này đang ánh lên mi gian của y, mang đến cho y một chút an tâm.
Nóng…nóng quá…
Toàn thân phảng phất đều đang nằm trong nồi hấp, Diêu Vũ chỉ còn lại duy nhất một suy nghĩ này.
Y tựa người vào trên vách tường, ánh mắt phiêu hốt, vô cự, giăng kín sương mù mông lung.
Nếu không phải lồng ngực y vẫn còn phập phồng mãnh liệt như vậy, thì trên cơ bản đã không khác gì một cỗ thi thể.
Đờ đẫn nhìn mặt đường mơ hồ trước mặt, Diêu Vũ chỉ có thể bị động cảm thụ cảm giác giống như bị vạn trùng gặm nhấm.
Y biết rõ, chính mình cần phải tìm người giúp bản thân thư giải du͙ƈ vọиɠ.
Hay chí ít cũng phải trở về Vọng Nguyệt Lâu.
Thế nhưng, y thật sự là đi không nổi nữa.
Hai chân chỉ vừa đứng dậy, liền đã bủn rủn vô lực.
Quan trọng hơn hết, bởi vì khi nãy đầu váng mắt hoa, y cũng không rõ chính mình rốt cuộc đã đi về hướng nào.
Cũng như hiện tại, bản thân đang ở đâu, cách Vọng Nguyệt Lâu bao xa.
Nói dễ hiểu hơn một chút, y lạc đường.
Trong lúc mê mang, bỗng dưng, trong tầm mắt Diêu Vũ lại xuất hiện một đôi giày thêu màu đen.
Từ kiểu dáng cùng kích cỡ đến xem, mơ hồ có thể nhìn ra được, đó là chân của nam nhân.
Diêu Vũ tựa như một con mèo hoang yên lặng nằm trong góc tối liếʍ ɭáp̠ vết thương, lại bị người xâm phạm lãnh địa, ngay tức khắc liền xù lông.
Tay y vẫn giữ chặt lấy hỷ nến, tựa như nắm lấy cọng cỏ cứu mạng.
Gương mặt cố sức ra vẻ hung ác, trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ nhỏ vụn, nhưng căn bản là không có bao nhiêu lực uy hiếp.
Từ động tác cuộn người, co ro vào sát vách tường kia của y liền đã có thể nhận ra được, y đang sợ.
Diêu Vũ biết rõ, chính mình lúc này có bao nhiêu yếu ớt cùng vô lực.
Một khi bị người tiếp cận, chờ đợi y sẽ chỉ có hai kết cục, một là bị gϊếŧ, hai là bị lăng nhục, căn bản sẽ không có lựa chọn thứ ba.
Thế nhưng, làm Diêu Vũ tuyệt vọng nhất chính là, theo bước chân của nam nhân không ngừng tới gần, ánh nến bao phủ lấy y lại đang không ngừng co vào, cuối cùng liền như ánh tà dương, hoàn toàn dập tắt.
Hôm nay, trên bầu trời không có ánh trăng.
Nam nhân ngừng ở trước mặt y, từ trên cao nhìn xuống, tựa như một bóng ma, đem y hoàn toàn thôn phệ.
Mơ hồ nhìn thấy bàn tay của đối phương vươn tới, hướng về phía mình, theo bản năng, Diêu Vũ liền lập tức co rụt người, né tránh.
Bởi vì y thật sự không biết, bị đối phương chạm vào, dù chỉ là một tiếp xúc nhẹ như vậy, thần trí khó khăn lắm mới có thể trụ vững của y, có thể hay