“Đừng làm rộn…ta thật sự chịu không nổi nữa…” Nhỏ giọng nỉ non, Diêu Vũ liền kéo lấy chăn bông trên giường, đem thân thể của mình che đậy.
Đồng thời, cũng khẽ đẩy Mặc Phong ra.
Chỉ là, mặc cho y làm thế nào, nam nhân bên cạnh vẫn tựa như keo da chó, dính chặt lấy y, đem y ôm vào lòng :“Ngoan, để ta ôm em ngủ.”
“Chỉ ôm thôi, ta sẽ không làm thêm gì nữa đâu, ta thề.” Miệng thì nói vậy, nhưng tay của Mặc Phong vẫn không chút khách khí, quang minh chính đại ăn đậu hũ của Diêu Vũ.
Thế nhưng, ngay khi Diêu Vũ chuẩn bị trừng hắn, đem hắn đẩy ra, thì bỗng dưng, sau lưng y lại đột ngột truyền tới một đợt cảm giác âm lãnh, tựa như có hàn thủy rót vào, khiến y không khỏi ngây ngốc ngoái đầu.
Không kịp phòng ngừa, Diêu Vũ liền đối diện với một gương mặt tuấn mỹ vô trù đang vừa vặn chen ngang giữa y và Mặc Phong.
Không khí đột ngột cứng lại, ba nam nhân nằm chung một chiếc giường cũng không hề chật chội, chỉ là, hình ảnh vẫn lộ ra vô cùng kỳ quặc.
Chỉ mới mấy ngày không gặp, nhưng Trác Thiên Hạo so với trong ký ức của Diêu Vũ cũng đã có thay đổi khá lớn.
Y phục hắn không hề chuyển thành màu đen, trái lại, vẫn là một bộ hỷ phục yêu diễm đến cực điểm.
Chỉ là, bên trên ngoại sam lại nhiều ra từng vệt hoa văn màu đen, dần dần hội tụ về phía hỷ hoa trước ngực hắn.
Ngoại trừ y phục ra, nếu hỏi Trác Thiên Hạo còn có chỗ nào khác lạ, thì đó nhất định chính là diện mạo của hắn! Đương nhiên, ngũ quan vẫn giống như đúc trước kia, mà thứ khác thường duy nhất, liền chính là khí chất.
Nếu nói trước kia cảm giác Trác Thiên Hạo mang tới cho người ta là một khối băng hàn khí bức người, vậy hiện tại, liền chẳng khác gì vực sâu vạn trượng, chỉ một cái liếc mắt liền đã có thể khiến người lông tơ dựng đứng, tinh thần sụp đổ.
Nhưng quan trọng nhất chính là, khí tức tuyệt vọng quanh thân hắn, tựa hồ lại càng trở nên khắc sâu…
Lúc này, bốn mắt nhìn nhau, trong mắt Trác Thiên Hạo lại đột ngột xuất hiện một vệt mê mang, tựa như vừa từ trong giấc mộng tỉnh lại, mi tâm còn ánh lên một tầng bóng ma.
Ánh mắt rơi vào trên người Diêu Vũ, trong nháy mắt, khí tức ác liệt quanh người hắn bất giác liền bắt đầu thu lại, trở nên nhu hòa.
Chỉ là, tình hình này vẫn còn chưa kéo dài được một giây, phảng phất đã nhận rõ thực trạng hiện giờ, dưới sự thất kinh của Diêu Vũ, Trác Thiên Hạo lại đột ngột ngồi bật dậy, nghiêng mắt đánh giá khung cảnh xung quanh.
Cuối cùng, dư quang rơi vào trên người của Mặc Phong đang nằm ở bên cạnh, hắn liền phóng tầm mắt đến trên người Diêu Vũ, trong mắt liền chảy ra hai dòng huyết lệ.
“…”
Nhìn thấy Trác Thiên Hạo lại ‘khóc’, tâm của Diêu Vũ liền nhảy đến trên cổ họng.
Kịp thời phản ứng lại, y liền lập tức cuốn lấy chăn mền, đem thân thể xícɦ ɭõa của mình che lại, kinh hoảng gọi :“Trác…Trác đại nhân…”
Chỉ là, hành động che giấu, có tật giật mình này của y rõ ràng chỉ khiến Trác Thiên Hạo tức giận hơn.
Huyết lệ cũng càng chảy càng mau, trong nháy mắt liền đem mặt của hắn nhuộm đỏ, vô cùng khiếp người.
“Tiểu Vũ…” Trác Thiên Hạo lãnh thanh gọi, rõ ràng ngữ điệu không hề phập phồng, nhưng Diêu Vũ vẫn có thể từ bên trong nghe ra được cảm giác bi thương, khiếp sợ, khó tin,…
Không dám đối diện với ánh mắt của Trác Thiên Hạo, lúc này, Diêu Vũ chỉ cảm