“Chúng ta đi vòng qua thôi.”
Sau khi đám người Diêu Vũ rời đi không lâu, lúc này, từ một đầu đường khác cũng đã xuất hiện một nhóm người.
Trên người bọn họ đều mặc chế phục màu đen, rõ ràng chính là người của OEO, ác quan tổ chức.
Nôm na hơn một chút, thì chính là người đã thuê nữ tử khống chế Quỷ Cổ đến gϊếŧ Diêu Vũ.
Lúc này, bọn họ đang đứng tại cùng một chỗ với Diêu Vũ khi nãy.
Nhưng kỳ quặc ở chỗ, tất cả phảng phất đều không nhìn thấy gốc cây hòe ở đằng xa.
Trái lại, chỉ riêng phần mình trò chuyện :“Các ngươi nói xem, chúng ta thật sự có khả năng sống sót đến cuối cùng sao?”
“Khả năng không cao, tên Diêu Vũ đó thật sự là quá mức tà môn, ngay cả nữ nhân đó đều không làm gì được hắn, trái lại còn bị phản sát.
Hiện tại, chỉ có thể chờ mong kỳ tích phát sinh…”
“Kỳ tích cái quái gì chứ, nếu để chúng ta gặp phải hắn, trực tiếp xông lên liền là.
Ta cũng không tin chúng ta nhiều người như vậy, cũng không kéo được một cái mạng của hắn.”
Dẫn đầu, trưởng quan của bọn họ liền nhíu mày, có hơi nghi hoặc nhìn chằm chằm ‘khoảng đất trống’ trước mặt :“Vì sao lại đột ngột có cảm giác sống lưng phát lạnh vậy chứ?”
Khi còn ở thực tại, gã chính là lính đặc chủng được bồi dưỡng nhiều năm, trong suốt nửa cuộc đời cũng thực hiện qua không ít nhiệm vụ to to nhỏ nhỏ, nên linh cảm nguy hiểm này, trên cơ bản cũng không thể nào sai được.
Cũng không tiến lên, lúc này, gã chỉ khom người đem một khối đá vụn ở bên đường nhặt lên.
Sau khi suy xét một chút, liền dùng sức đem nó ném về phía trước.
‘Lộp bộp’
Viên đá rơi xuống đất, lăn lộn vài vòng, cũng không dẫn phát bất kì dị động gì.
Khiến trưởng quan nhất thời cũng không khỏi hồ nghi, liệu bản thân có phải đã nhầm lẫn rồi không.
Nhưng rốt cuộc, dưới sự bức bách của lồng sáng, gã chỉ có thể lựa chọn tiếp tục đi tới.
Bước đầu tiên thả ra, đám người ngoài ý liệu cũng không tao ngộ nguy hiểm gì.
Kế tiếp là bước thứ hai, bước thứ ba,…đến tận khi bọn họ đã lần lượt tiến tới trung tâm bãi đất trống, cả đám đều không nhịn được, nhẹ nhàng thả lỏng.
Thậm chí, còn bắt đầu thấp giọng tán gẫu.
Chỉ là, đám binh sĩ được huấn luyện qua, vốn nên có cảnh giác cao độ này, cư nhiên lại không phát hiện được, ở phía sau bọn họ, đã có đồ vật vô thanh vô tức xuất hiện.
Đó là từng sợi rễ thô to, làn da nhăn nheo nứt nẻ, nhưng lại cho người ta cảm giác vô cùng dẻo dai.
Bọn chúng cứ như vậy hiện lên giữa không trung, không hề dẫn phát sự chú ý nào, tựa như dã thú chờ đợi thời cơ.
Rốt cuộc, cho đến khi cả đám đều đi xa, sắp sửa rời khỏi mảnh đất trống, chính thức buông lỏng thần kinh thì ở phía sau, những sợi rễ này liền đã ‘vụt’ một tiếng bắn ra, tựa như mũi nhọn trên đao kiếm, trực tiếp đâm xuyên đầu lâu của hai người đi cuối cùng.
“A…” Theo tiếng hét thảm