Cũng không biết là hư tình giả ý, cố tình làm cho người ta xem, hay là thật sự muốn thủ tín, Tề Dực lại nghiêm túc lấy ra một quyển sổ nhỏ, ghi chép tỉ mỉ địa chỉ cũng như nguyện vọng mà bọn họ đề ra.
Cuối cùng, sau khi ghi xong, cậu mới đảo mắt qua những người khác, trầm giọng hỏi :“Còn các người thì sao? Suy tính thế nào?”
“Không có hứng thú.” Trầm mặc một lúc, thiếu niên rất nhanh liền cho ra câu trả lời.
Rất rõ ràng, kẻ này khi ở thế giới thực, tựa hồ cũng không thiếu tiền.
Về phần đôi tình lữ kia, từ đầu tới cuối đều vẫn luôn nhìn nhau.
Rất rõ ràng, bọn họ cũng không muốn dễ dàng buông bỏ như vậy.
Không biết có phải ảo giác hay không, Diêu Vũ lại cảm thấy, tầm mắt Tề Dực khi rơi vào trên thân y, tựa như đã ngừng lại lâu hơn một chút.
Nhưng khi y đưa mắt nhìn lên, cậu liền đã sớm dời mắt, cười nhạt :“Được, như vậy, liền hai người.”
Dứt lời, chủy thủ trong tay Tề Dực liền đã thuần thục lướt qua cổ họng của tráng hán và nữ nhân trung niên, trực tiếp vạch phá động mạch của bọn họ, vô cùng lưu loát, tựa như đã vận dụng qua không ít lần.
Máu tươi trong nháy mắt liền bắn lên tung tóe, hóa thành vô số giọt huyết hoa.
Tráng hán từ đầu tới cuối đều vẫn nhắm chặt mắt, tựa như đã buông xuôi hết thảy đau đớn cùng sinh cơ.
Mà nữ nhân trung niên, sau khi ngã xuống, bà ta liền đã thống khổ bưng bít vết thương đang không ngừng đổ máu trên cổ.
Con ngươi mở to, gần như muốn nứt ra, không ngừng duỗi tay, cố gắng cầu cứu Tề Dực.
Rất rõ ràng, trong giây phút cận kề cái chết này, bà ta đã hối hận.
Nhưng hối hận, chung quy cũng đã muộn.
Bị A cấp vũ khí cắt qua, vết thương trên cổ bà ta trong nháy mắt liền bắt đầu thẩm thấu ra hắc khí.
Không quá bao lâu, liền đã đình chỉ hô hấp.
Dù cho không mở BXH ra nhìn, nhưng Diêu Vũ vẫn có linh cảm, hạng 1 của mình vẫn chưa bị soán ngôi.
Bởi vì những người chơi đi đến tận đây, đa phần đều đã đem tất cả tích súc của mình đi mua vật phẩm phòng thân, hoặc giữ mạng trên đường di chuyển.
Gϊếŧ bọn họ, có thể nhận được bao nhiêu tích phân?
Chỉ là, hai bộ thi thể ngã trong vũng máu dưới đất kia, vẫn là minh chứng cho Diêu Vũ biết, cái gì gọi là sức mạnh của đồng tiền, có tiền thì có thể xui ma khiến quỷ.
Cùng kẻ giàu có chung đụng, đúng là đáng ghét muốn chết.
Hất hất chủy thủ, đem máu tươi đọng lại bên trên phủi đi, chú ý tới ánh mắt chăm chú của Diêu Vũ, bỗng, Tề Dực lại nói :“Vị tiểu huynh đệ này, tại sao từ nãy tới giờ, ngươi vẫn cứ nhìn chòng chọc vào thanh chủy thủ này của ta vậy?”
“Thanh chủy thủ này, ngươi từ đâu mà có?” Vốn có nghi hoặc, nay Tề Dực lại còn chủ động hỏi tới, Diêu Vũ liền lập tức hỏi lại.
Sắc thái trên mặt không đổi, Tề Dực chỉ ung dung đem chủy thủ nâng lên, đưa đến trước mặt mình, nắm lấy chuôi, không ngừng lắc lư qua lại :“Thứ này sao? Ta nhặt.”
“`…” Nhặt? Quả nhiên! Lần sau có ra ngoài nhặt nữa, tuyệt đối phải mang theo y đó.
Y cũng muốn nhặt mấy món như vậy về chơi.
Nhìn thấy sắc mặt quái dị của Diêu Vũ, Tề Dực rất nhanh liền đã di dời nhãn thần, không còn hứng