Lệ Quỷ Lại Xin Chút Dương Khí

Quân Đội Pk Vệ Tử Khâm!


trước sau



Diêu Vũ rất rõ cảm giác này đại diện cho cái gì, đó chính là khoảng cách giữa y và lệ quỷ được ghi tên trên hôn khế đã cách nhau vô cùng gần.
Thế nhưng, đợi khi thử cảm thụ phương hướng truyền tới cảm ứng, Diêu Vũ lại không khỏi nghi hoặc.

Bởi vì đập chứa nước là nằm ở phía tây, mà dị động phát ra, lại là đến từ phía đông, hoàn toàn trái ngược.
“Mặc Phong ở hí tràng, như vậy…hướng đông lúc này là Vệ Tử Khâm sao?” Trong nháy mắt làm ra phán đoán, song, Diêu Vũ rất nhanh liền đã nhíu mày.
Cảm giác của lệ quỷ so với người thường phải linh mẫn hơn nhiều.

Y có thể cảm nhận được hắn đang ở rất gần, như vậy, cũng không có khả năng là hắn không cảm ứng được vị trí của y.
Thế nhưng, với tốc độ di chuyển quỷ vực của hắn, tại sao lại không đến đây tìm y? Là đang trên đường tới, hay là gặp phải phiền toái gì đó…

Phảng phất như để chứng thực cho linh cảm của Diêu Vũ, lúc này, từ xa, vô số tiếng súng đã liên tục vang lên, ở giữa khung cảnh tĩnh lặng như hiện tại, lại càng trở nên chói tai.
Mà tiếng xạ kích này, đối với Diêu Vũ mà nói, cũng không tính là xa lạ.

Bởi vì y có linh cảm, chủ nhân tiếng súng, chỉ có thể là quân đội!
Tâm hơi nhấc lên, Diêu Vũ liền lập tức kêu ngừng, muốn nhảy xuống xe.

Chỉ là, cũng vào đúng lúc này, người rơm từ nãy đến giờ vẫn luôn im lặng ngồi kia, rốt cuộc cũng đã có phản ứng.
Việc đầu tiên nó làm chính là đưa tay.

Bàn tay do rơm rạ bó thành, đã hiện lên một cỗ mùi mốc, trực tiếp bắt lấy cổ tay Diêu Vũ.

Đồng thời, hai ánh mắt dùng mực đen vẽ ra kia cũng đã nhìn về phía y, đem bàn tay còn lại xòe ra.
Rất rõ ràng, nó muốn đòi tiền xe.
Chỉ là, nhìn xem cánh tay bằng rơm đang ghì chặt lấy mình, Diêu Vũ lại chỉ cười lạnh, không chút do dự đem hỷ nến lấy ra khỏi vạt áo, đâm thẳng vào trên mặt nó :“Là ta không đúng, suýt quên mất trả tiền xe.”
“Như vậy, hiện tại liền mời ngươi ăn thử nến để bù lại đi.”
Lệ quỷ muốn ‘tiền’, có thể là loại tiền mà người sống sử dụng sao? Chín phần mười liền là tuổi thọ hoặc dương khí, thậm chí là tính mạng.

Cho nên, tiền xe là không thể nào trả rồi.
Về phần lương tâm? Xin thứ lỗi, y trên trộm đầu hung thần, dưới cướp áo đỉnh cấp hồng y, chưa từng biết lương tâm là gì.


Có thể xem như là một phương ác bá, hiện tại cũng không thiếu một mình nó.
Chưa từng thấy ngồi xe chùa bao giờ sao?
Trong nháy mắt chạm tới âm khí trên người bù nhìn, không ngoài dự liệu, hỷ nến ngay lập tức liền đã cháy dữ dội.

Ánh lửa lam sắc rơi vào trên những sợi rơm, liền như lửa lan đồng cỏ, đem cả người nó đều bao trùm, điên cuồng bốc cháy.
“Aaaa…” Bị lam hỏa nuốt trọn, người rơm liền thống khổ kêu rên, trái nghiêng phải đổ.

Vô tình lại khiến lửa cháy xém đến trên vách xe ngựa, cũng như đầu quỷ mã đang cuồng loạn muốn chạy kia.
Không để tâm xe ngựa đã biến thành biển lửa sau lưng, Diêu Vũ liền đi rất dứt khoát, nhanh chóng đuổi về phía dị động phát ra khi nãy.
Không biết có phải tiếng súng mở màn vừa rồi đã đánh vỡ cân bằng gì đó hay không, theo khoảng cách ngày một

tới gần, Diêu Vũ rõ ràng có thể nghe thấy được, tiếng súng đã trở nên ngày càng dày đặc.
Cho đến khi vết chu sa trên tay đều đã lạnh như hóa đá, khiến cả cánh tay đều sắp tê liệt, Diêu Vũ rốt cuộc cũng đã mơ hồ nhìn thấy được tràng cảnh ở một sân bóng rổ ở đằng xa.
Chỉ thấy lúc này, bên ngoài sân bóng rổ đã tụ tập một lượng lớn xe việt dã, đưa mắt nhìn, chí ít cũng có hơn mười chiếc.

Mà ẩn nấp ở phía sau xe, lại là một đoàn binh sĩ gần trăm người, mặc quân phục, trong tay ôm lấy súng trường, không ngừng hướng về bên trong sân bóng xạ kích, mùi thuốc súng bốc lên đầy trời.
Vừa đến liền đã nhìn thấy một màn này, nhung thứ làm Diêu Vũ thật sự chú ý, lại là một mảnh trời đen kịt, tựa như một tấm kính tròn đang bao trùm lấy sân bóng, tỏa ra khí tức lụn bại, điêu tàn, cùng tro bụi bay đầy trời kia.
‘Lộc cộc’ ‘lộc cộc’ Tiếng vó ngựa mạnh mẽ, nhanh nhẹn, ngay tức khắc liền cùng âm thanh trong trí nhớ của Diêu Vũ trùng điệp vào nhau, làm y cảm thấy một trận hoài niệm.
Thế nhưng, cũng vào lúc này, một tiếng động cơ xé gió liền đã làm y không thể không ngẩng đầu.


Ngay lập tức liền bị cuồng phong tạt vào mặt.
Trực thăng quân dụng!
Trong một lần ra nước ngoài thi hành nhiệm vụ, đã từng ngồi qua đồ chơi này, nên dù hiện tại nó đang bay lảng vảng, như sắp hòa tan vào trời đêm, Diêu Vũ vẫn liếc mắt một cái liền đã nhận ra.
Trong lòng lộp bộp một tiếng, Diêu Vũ cũng không do dự nữa, lập tức bung Hộ Hồn Tán, đem nó che trên đỉnh đầu.

Thân thể cũng tựa như mũi tên, lao về trước.
“Mau dừng lại!!! Hắn sẽ gϊếŧ sạch các ngươi! Mau dừng lại!!!” Đúng vậy, Diêu Vũ không phải đang lo lắng cho an nguy của Vệ Tử Khâm.

Trái lại, lại là thay đám binh sĩ này toát mồ hôi.
Bởi vì y biết rất rõ, đứng trước hắn, bọn họ ngay cả con kiến cũng không bằng! Chỉ là một đám ruồi muỗi vo ve, dễ dàng chọc giận hắn mà thôi.
Dù cho không phải thánh mẫu, nhưng bằng sự tôn kính đối với bọn họ, y cũng không muốn để bọn họ uổng mạng nơi này, bởi vì bên ngoài còn có nhiều người cần bọn họ cứu hơn.
Tiếng xạ kích rất lớn, nhưng lúc này, cũng đã bị tiếng quát của Diêu Vũ lấn át.

Trong giây phút thay đạn, liền có vài tên binh sĩ theo bản năng ngoái đầu, vừa vặn liền nhìn thấy Diêu Vũ đang che dù chạy tới.
Cho rằng y là người dân đi loạn vào, bọn họ theo bản năng liền rống lên :“Đi đi! Nơi đây rất nguy hiểm, không được tới!”.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện