Dư quang vô tình rơi vào trên gương đồng ở đằng xa, Diêu Vũ ngay tức khắc liền trợn tròn mắt, tim đập gia tốc, mạch máu gần như sắp tắt nghẽn tới nơi.
Chỉ thấy, gương đồng phản chiếu ra hình dạng của y lúc này lại là trắng bệch không có một tia huyết sắc. Quầng thâm dưới mắt rất đậm, hai mắt hõm sâu, cả người trong một đêm liền gầy đi một vòng. Chẳng khác gì một bộ thi thể biết đi.
Diêu Vũ bị dọa đến choáng váng, mới ban đầu còn tưởng rằng trong gương có quỷ.
Thế nhưng, sau một lúc nghiệm chứng, y mới có thể xác định, quỷ này, liền chính là bản thân y.
Trông y bây giờ, chẳng khác gì là người bị bệnh lâu năm chưa khỏe, thời gian dài không tiếp xúc với ánh mặt trời. Luôn luôn có cảm giác gờn gợn sống lưng.
Nhìn bản thân trong gương đến ngây người, bất chợt, Diêu Vũ liền nghĩ tới một cớ sự.
Khoan đã, trong truyền thuyết liêu trai thường có miêu tả, nữ quỷ đi câu dẫn nam nhân cũng là vì muốn hút dương khí của bọn họ, tẩm bổ thân thể.
Cho nên, bộ dạng này của y...là bị người hút dương khí?!!
Hay chỉ là bởi vì cùng quỷ vật thân cận, nên thân thể chịu phải ảnh hưởng?
Nhất thời, một cỗ ý lạnh liền xông thẳng lên đỉnh đầu Diêu Vũ. Y thật sự không dám tưởng tượng, nếu hôm qua nam quỷ đó không nửa đường ngừng lại, buông tha cho y, mà trực tiếp cùng y tương tương nhưỡng nhưỡng ( XXOO ), thì hôm nay y sẽ biến thành dạng gì...
Có thể là một cỗ thi thể bị hút khô.
Rùng mình một cái, nghĩ tới nam quỷ...ánh mắt Diêu Vũ liền bắt đầu không khống chế được di dời đến trên cái bóng ở sau lưng của mình.
Nói đến quỷ...ngay tại đây chẳng phải cũng có một tên hay sao?
Không biết có phải bị lửa giận lấn áp, hay là đầu óc mụ mị hay không. Diêu Vũ thế mà lại làm ra hành động mà bình thường bản thân nghĩ cũng không dám nghĩ, giơ tay đi đập cái bóng của mình.
Đông đông Diêu Vũ đập tay lên trên ván giường, phát ra từng tiếng trầm đục, hối hả. Đồng thời, miệng cũng bắt đầu hô hoán, có chút ý vị nghiến răng nghiến lợi :"Trác công tử! Trác đại ca!!!"
Nhưng lần này, mặc cho Diêu Vũ có làm ra động tĩnh lớn thế nào. Bóng đen có hình dạng của một cỗ quan tài kia, từ đầu tới cuối đều chưa từng có chút phản ứng nào.
Tựa như là đang...giả chết, cố tình không trả lời.
Diêu Vũ :.....................
Nếu nói khi nãy chỉ thuần túy là đang nghi ngờ, thì lúc này, Diêu Vũ đã hoàn toàn tin tưởng, cái tên này, liền chính là sắc quỷ đêm qua đã đến giở trò với y.
Dù tức đến nghiến răng nghiến lợi, hận không thể cắn đối phương một ngụm. Nhưng lúc này, sau khi biết được hung thủ, đầu óc của Diêu Vũ vẫn là thoáng bình tĩnh lại một chút.
Được rồi, người dưới mái hiên không thể không cúi đầu. Nhưng nhớ lấy, ba mươi năm hà đông, ba mươi năm hà tây, chớ khinh thường thiếu niên trẻ! Sớm muộn gì y cũng sẽ đem hắn treo lên đánh.
Trong lòng tàn nhẫn nghĩ, Diêu Vũ cũng không dám ở lì trên giường nữa. Bởi vì y còn chưa có quên, tối hôm nay chính mình còn có cuộc hẹn với một vị hồng y lệ quỷ đâu.
Diêu Vũ đứng dậy, chỉ cảm thấy hai chân hư thoát, gần như không còn là của chính mình. Khi bước đi,