Lúc này, xe ô tô đã lăn bánh về phía cổng thành Thịnh Kinh.
Thanh niên trẻ tuổi tên gọi Phùng Tín, trung niên nhân lại tên là Vương Minh. Phía sau bọn họ còn ngồi hai nam một nữ. Năm người là tổ đội cùng nhau, lấy Vương Minh cầm đầu.
"Lão đại, khi nãy ngươi vì sao không trực tiếp lái xe cán tới vậy? Còn dừng lại hỏi đường hắn làm gì? Một súng bắn tới chẳng phải là xong rồi sao?"
Lúc này, trong tay Phùng Tín đã đổi thành một thanh súng trường. Trên mặt hiện lên vẻ âm trầm kênh kiệu, rõ ràng cũng không phải là người lương thiện gì.
Đúng vậy, trước khi tiến vào Linh Vực, bọn họ liền là người của tổ chức buôn thuốc phiện. Trong tay mỗi người đều có mấy đầu nhân mạng. Giết người loại chuyện này, căn bản là làm đến không có gánh nặng tâm lý.
Ở bên cạnh, nghe thấy lời hắn nói, sắc mặt Vương Minh trong nháy mắt liền biến đổi 180°. Nụ cười nịnh nọt không thấy, trong mắt hiện lên tàn ác, lạnh lùng liếc Phùng Tín.
"Con chó nhà ngươi không biết thì nên ngậm miệng lại. Ngươi có biết hay không, nếu không phải lão tử phản ứng cấp tốc, các ngươi lúc này đã sớm chết đến không thể chết lại?"
Bị Vương Minh mắng, Phùng Tín ngay tức khắc liền đờ người. Có chút khó tin nhìn xem gã. Ngay cả ba người khác ngồi ở phía sau, cũng đều đang như vậy.
"Các ngươi còn chưa ngộ ra sao?" Nhìn thấy biểu lộ ngốc lăng của bọn họ, Vương Minh liền dùng ngữ điệu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép giảng giải.
"Khi nãy, lão tử vốn đã định trực tiếp lái xe đâm chết hắn. Nhưng khi đèn pha chiếu vào trên người đối phương. Lão tử lại đột nhiên nhìn thấy, cái bóng của hắn cư nhiên lại là một cỗ quan tài!"
Cái bóng của người bình thường, có thể là một cỗ quan tài hay sao?
"Quan trọng nhất là, các ngươi từng gặp qua người một thân một mình đứng ở ngã tư đường, trong tay còn cầm một cây nến sao?" Nhắc tới nến, sắc mặt Vương Minh trong nháy mắt liền càng thêm khó coi.
"Nến của hắn, khi đến gần liền phát ra mùi hôi thối nồng đậm. Nhưng hắn lại giống như không ngửi được mùi vị khác thường đó, mà còn kề sát vào mặt. Ánh lửa không phải là màu đỏ cam hay vàng thông thường. Mà lại là lam sắc...màu sắc này..."
"Thi dầu?" Vương Minh nói đến đây, nữ tử ngồi ở sau xe liền lập tức bắt được trọng điểm.
Đối với những người đã biết trước thông tin nội bộ của Linh Vực, thì thi dầu cũng không phải là một thứ quá mức xa lạ.
Thi dầu, là chất dầu chảy ra từ trong thi thể của người chết, hoặc là đem xác chết ninh nhừ ra tạo thành.
Tương truyền, thi dầu khi dùng để đốt đèn, sẽ tạo ra ánh lửa màu xanh, có mùi thi xú. Đồng thời, còn có thể chiêu hồn dẫn quỷ.
Đương nhiên, thi dầu vẫn còn có một loại công hiệu nữa, đó chính là giảm nhẹ dương khí xung quanh người sống, làm thất khiếu linh mẫn, có thể nhìn thấy một số thứ không sạch sẽ.
Ngoài ra, có tác dụng tương tự với thi dầu, liền chính là nước mắt trâu đực, và đất bùn bên trong mộ phần vừa mới chôn cất không