Cũng may, suy nghĩ của lệ quỷ cũng không giống với suy nghĩ của người bình thường.
Tựa như đắn đo một chút, dây xích liền kéo theo Vương phu nhân cùng một chỗ quay về khe hở trong quan tài.
Kế tiếp phát sinh chuyện gì Diêu Vũ cũng không quá rõ ràng, bởi vì sau một tiếng gào thảm thiết của Vương phu nhân, trong quan tài rốt cuộc cũng không còn truyền ra bất kỳ âm thanh nào nữa.
Khe hở kia vẫn còn tồn tại, quan tài vẫn đứng yên ở nguyên địa, không có xu thế biến mất. Khiến Diêu Vũ cũng không dám loạn động.
Nửa khắc sau, đến tận khi Diêu Vũ cảm thấy hai chân đều tê, đang suy nghĩ không biết có nên đi nhặt lại hỷ nến hay không. Thì cũng vào thời khắc này, bên trong quan tài rốt cuộc cũng truyền tới dị hưởng.
Dây xích một lần nữa theo lỗ hổng chui ra, nhưng ở đầu xích, đã không còn là quỷ hồn rách nát của Vương phu nhân nữa, mà là một thứ gì đó, bởi vì dây xích quấn quá kín, nên Diêu Vũ tạm thời không nhìn thấy được.
Đem đồ vật nhét vào tay Diêu Vũ, dây xích liền nhanh chóng thu hồi. Cùng lúc đó, cỗ hồng sắc quan tài đang dựng đứng kia cũng liền chậm rãi phai màu...ừm, là phai màu. Tựa như thông qua máy ảnh trắng đen, từ từ biến thành một cái bóng, tan vào dưới chân Diêu Vũ.
Từ đầu tới cuối, vị đại nhân bên trong quan tài đều không cùng Diêu Vũ nói một lời.
Nhìn nhìn cái bóng một chút, cảm giác dưới chân có chút lạnh, nhưng Diêu Vũ cũng không quá lo nghĩ. Bởi vì lúc này, sự chú ý của y đã bị một đồ vật cướp mất.
[ Vật phẩm : Người giấy thế mạng.
Cấp bậc : hi hữu vật phẩm, không rõ.
Mô tả sơ lược : Trong lúc nguy cấp, có thể cứu người sử dụng một mạng.]
Trong tay Diêu Vũ là một người giấy to bằng bàn tay, trên mặt vẽ lấy một đống đồ trang điểm lòe loẹt, xấu xí khôn cùng. Đặc biệt, họa phong còn cùng những người giấy ở phủ trạng nguyên giống nhau như đúc.
Vẫn là hai quầng mắt thâm đen, cùng với hai chiếc má đỏ tươi kia.
Diêu Vũ cầm lấy người giấy, nhưng xúc cảm trên tay, lại khiến y có ảo giác bản thân đang cầm là một tấm da người. Trơn nhẵn, mát lạnh.
Nhưng quan trọng nhất, khi y lấy tay sờ vào, người giấy trong tay, thế mà lại làm ra vẻ mặt khiếp sợ. Hai tròng mắt điểm bằng mực đen không ngừng đảo quanh, mặt mũi nhăn nhúm lại cùng một chỗ.
Ngũ quan thoạt nhìn...cùng Vương phu nhân có chút tương đồng.
Nếu đem cho tiểu hài tử chơi đùa, nói không chừng sẽ bị dọa ra bóng ma tâm lý.
Đổi lại thành bình thường, cầm trát chỉ nhân ở trong tay như vậy, Diêu Vũ nhất định là đã sớm kinh hồn táng đảm. Nhưng lúc này, tâm của y lại chỉ đập thình thịch thình thịch không ngừng, tựa như nhìn thấy tuyệt thế mỹ nhân.
Thứ này có thể xem như cái mạng thứ hai của y. Loại đạo cụ này, gọi là vật phẩm hy hữu, Diêu Vũ cũng cảm thấy không chút quá