Nhưng mặc kệ trong lòng biến hóa thế nào, Diêu Vũ vẫn chỉ có thể tiếp tục trò chơi này.
"Bút tiên bút tiên, ngươi là nam hay là nữ?" Không biết nên hỏi gì, Diêu Vũ cũng chỉ có thể lựa chọn một câu hỏi thế này.
Rất nhanh, Diêu Vũ liền đã cảm nhận được bút lông trong tay không khống chế được bắt đầu ở trên giấy tuyên thành vẽ lên từng nét lại từng nét. Mặc dù không có mực, nét chữ lại xấu xí như gà bới, nhưng lại khiến y có thể đọc được nội dung bên trên.
Đại khái liền chính là một chữ - nữ!
Rất tốt, lần này Diêu Vũ chiêu tới thỏa thỏa liền là một cái nữ quỷ. Kế tiếp, lười suy nghĩ, Diêu Vũ liền tùy tiện hỏi tiếp một câu :"Bút tiên, bút tiên, ngươi cảm thấy ta đẹp trai sao?"
Câu hỏi này của Diêu Vũ xác thực là thần kỳ vô cùng, làm bút tiên thoáng trầm mặc, không trả lời. Tựa hồ cũng không ngờ trên đời lại có người thật sự hỏi ra được một câu nồng nặc mùi tự luyến như thế này.
Nhưng rốt cuộc, vài phút qua đi, bút lông vẫn là ở trên mặt giấy vẽ lên một chữ - đẹp.
Không phát hiện cảm xúc khinh bỉ của bút tiên, lần đầu tiên được nữ nhân khen ngợi, mặc dù đối phương là nữ quỷ, Diêu Vũ vẫn như cũ cảm thấy rất vui.
Sau khi suy nghĩ một chút, y mới tiếp tục đem một câu hỏi liên quan đến hạnh phúc nửa đời sau của mình hỏi ra :"Bút tiên, bút tiên, cho ta hỏi một câu, bạn đời tương lai của ta sẽ là ai?"
Diêu Vũ không trực tiếp hỏi vợ, mà là uyển chuyển dùng từ bạn đời. Bởi vì thế giới thực tại tư tưởng cởi mở, có nhiều lúc không kết làm vợ chồng cũng có thể chung sống với nhau.
Nếu tương lai y cũng rơi vào trường hợp như vậy, chẳng phải bút tiên sẽ đoán rằng y không có vợ hay sao?
Đối với sự cơ linh này của mình, Diêu Vũ vẫn là cảm thấy sâu sắc tán thưởng.
Cùng lúc đó, bút lông cũng đã kéo theo tay y cùng một chỗ dịch chuyển. Lúc này, Diêu Vũ cũng vô cùng chuyên chú nhìn chằm chằm từng nét chữ, sợ chính mình bất cẩn bỏ lỡ.
Từng nét, từng nét thong thả hiện ra trong mắt Diêu Vũ, khiến thần sắc chờ mong trong mắt y chậm rãi tiêu tán, cuối cùng hóa thành đờ đẫn.
Lúc này, mở to mắt, không dám tin nhìn bút lông trong tay, trên trán Diêu Vũ liền nhỏ xuống một giọt mồ hôi tinh mịn.
M-Ặ-C-P-H-O-N-G
Hai chữ, lại làm mồ hôi lạnh sau lưng Diêu Vũ chảy ròng ròng, trái tim phanh phanh nhảy lên, như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Y rít vào một hơi khí lạnh, cảm thấy đầu óc đều choáng váng.
"Cái...cái...cái này...làm...làm sao có thể..." Cổ họng như thắt lại, Diêu Vũ kém chút liền cắn trúng đầu lưỡi.
Mặc Phong, tại sao trăm ngàn cái tên lại nhất định phải là Mặc Phong?!!
Đây chẳng phải là tục danh của quỷ con hát hay sao!!!
Cứu!!!
Chỉ là, trước khi Diêu Vũ bởi vì chấn động mà đem bút ném đi. Lúc này, cảm giác nặng nề áp trên tay y lại bất chợt tan biến. Bàn tay Diêu Vũ cũng giống như chịu tới một cỗ sức mạnh vô hình truyền vào, bị cưỡng ép buông cán bút ra.
Mất đi y nắm giữ, bút lông cũng không ngã xuống, trái lại, lại vẫn như cũ dựng thẳng trên mặt bàn.
Theo sau đó, dưới ánh mắt kinh sợ của Diêu Vũ, bút lông lại bắt đầu ngang nhiên tự mình chuyển động trên mặt giấy. Chữ viết nhỏ mềm, nhưng lại mang