Theo bản năng, Thiên Nhãn liền lập tức hướng về phía đối phương liên tục bóp cò mấy lần.
Chỉ là, một viên lại một viên đạn, thời khắc sắp bay qua tường vây của Vọng Nguyệt Lâu đều đã giống như va phải một tầng bình chướng, nửa đường từ trên không trung rớt xuống.
Đến khi băng đạn đều bị bắn sạch, cánh tay Thiên Nhãn đều đã bị sức giật của súng làm tê liệt. Thế nhưng, thời khắc này, gã đã không còn tâm tình đi quản nữa. Trên thái dương, từng giọt mồ hôi đang chậm rãi chảy xuôi.
Ánh mắt Thiên Nhãn muốn dời ra khỏi ống nhắm, thế nhưng, thân thể lại không nghe theo bản tâm. Bởi vì lúc này, sau vài giây nhìn gã, hồng y nam tử kia đã chậm chạp há miệng, nhẹ lẩm bẩm gì đó.
Rõ ràng là cách xa ngàn mét, chỉ có thể nhìn thấy khẩu hình của đối phương. Nhưng lúc này, bên tai Thiên Nhãn lại bất ngờ vang lên một thanh âm xa lạ.
"Đau...đau..." Âm thanh đứt quãng, nghẹn ngào, cứ quanh quẩn bên tai tựa như ma âm, dù có cố gắng dường nào cũng không thể đem nó vứt đi được.
"Ai! Là kẻ nào đang nói!??"
Che lỗ tai, quát lớn, thân thể Thiên Nhãn cũng cấp tốc lùi lại, dùng sức đem súng bắn tỉa thường ngày xem như trân bảo vứt đi.
Lúc này, dị thường của Thiên Nhãn cũng khiến hai người khác không thể không chú ý tới.
Đem súng trường gác sang một bên, bọn họ ngay lập tức liền chạy đến, đỡ lấy đối phương :"Thiên Nhãn! Thiên Nhãn! Ngươi thế nào..."
Chỉ là, chưa để bọn họ nói dứt lời, Thiên Nhãn liền đã bỗng dưng tránh thoát khỏi bàn tay cả hai. Tựa như người bị động kinh, bắt đầu co người ở trên đất, không ngừng co giật.
Đồng thời, hai tay còn điên cuồng bắt lấy cổ cùng miệng của mình, không ngừng cào cấu. Trong miệng còn phát ra tiếng hét thấu tận tâm can :"A!!!"
Chi đoàn đội này của bọn họ, ở thế giới thực chính là một tổ chức sát thủ do thế giới ngầm âm thầm bồi dưỡng. Không chỉ năng lực hơn người, mà khả năng chịu đựng thống khổ, tra tấn cũng lại càng khủng bố.
Thế nên, thời khắc này, nhìn Thiên Nhãn quặt quại trên mặt đất. Thần sắc hiện lên vô tận đau khổ cùng sợ hãi, hai tên sát thủ khác mới càng cảm thấy luống cuống.
Tiếng kêu la thảm thiết của Thiên Nhãn tựa như có ẩn chứa ma lực gì đó, khiến người nghe dễ dàng bị cảm nhiễm, từ bên trong cảm nhận được kinh sợ cùng đau đớn.
Nếu nói thời khắc này, từng tấc da thịt của bọn họ cũng đã ẩn ẩn đau. Thì khi chứng kiến Thiên Nhãn tự dùng tay đem lưỡi cùng cuống họng của mình đều xé nát, hai người bọn họ rốt cục cũng không khống chế nổi nữa, tại chỗ liền ngã quỵ.
Hai chân cứng đơ không nhúc nhích nổi, hàm trên hàm dưới đều đang va cầm cập vào nhau, một tên sát thủ chỉ có thể run lẩy bẩy, một tay cầm bộ đàm, một tay khác lại giữ lấy cổ tay đang run rẩy không ngừng này.
Cố gắng thật lâu, mới có thể đem bộ đàm nối tới một nơi khác.
"L...lão...lão...Ưng...chạy...c...hạy...mau..."
Chỉ vừa khó khăn nghẹn ra được một chữ này, một cỗ cảm giác đau đớn pha lẫn với tuyệt vọng không tên liền đã đột ngột bao phủ lên đầu Thuận Phong.
Thời khắc này, hắn rốt cuộc cũng đã hiểu được, Thiên Nhãn vì sao lại sẽ giống như trúng tà, biến thành bộ dạng người không ra