Có lẽ cảm nhận được tâm tình bất an của Diêu Vũ, cái bóng sau lưng y liền có hơi dao động một chút.
Quỷ tân lang tựa hồ cũng muốn từ trong hiện ra.
Lúc này, Diêu Vũ đang rất bận rộn, không những một tay cầm lấy hỷ nến, tay còn lại điều khiển xe, y còn phải ổn định lại vị đại nhân ở phía sau:"Trác đại nhân, chớ động, ta có thể tự mình lo liệu được."
Có lẽ trong lòng sẽ khó hiểu, nhưng rốt cuộc, quỷ tân lang vẫn lựa chọn tin tưởng Diêu Vũ, chậm rãi bình tĩnh lại.
Bởi vì có không đầu tướng quân không ngừng cung cấp âm khí làm nhiệt lượng, nên dù gió thổi không ngừng, hỷ nến vẫn không hề bị dập tắt.
Gió lạnh sượt qua sườn mặt đến có chút sinh đau, cũng không biết qua bao lâu, Diêu Vũ đã hoàn toàn rời khỏi đại lộ trong thành, tiến vào con đường đất thông hướng bên ngoài.
Không giống với đường đi ở hiện đại được trải bằng phẳng, đường đất ở cổ đại quả thực là không dám khen tặng.
Không những khắp nơi là hố, mà còn ngoằn ngoèo khó đi.
Mô tô chạy trên đường đất, tốc độ trong nháy mắt liền giảm xuống rất nhiều.
Trái ngược với mô tô, quỷ mã của không đầu tướng quân lại giống như cá gặp nước, tốc độ không chỉ không giảm, trái lại, lại còn ngày càng tăng nhanh.
Mắt thấy khoảng cách giữa đôi bên càng ngày càng bị thu hẹp, đáy lòng Diêu Vũ liền có phần gấp gáp.
Thế nhưng, không để y kịp suy nghĩ ra biện pháp giải quyết, thì lúc này, thông qua kính chiếu hậu của xe, y đã có thể nhìn thấy rõ ràng được hình bóng của không đầu tướng quân.
Đối phương cầm lấy hắc sắc trường thương, lúc này, lại đột ngột thúc vào bụng ngựa.
Trong nháy mắt liền đột ngột chạy nước rút, trực tiếp tiến đến sau xe Diêu Vũ, cách y chỉ còn khoảng một trượng.
Dưới ánh mắt kinh nghi của Diêu Vũ, mũi thương sắc bén liền đã chém thẳng về phía y, tạo thành một vệt hắc khí, mang theo khí tức tử vong.
Lúc này, Diêu Vũ phảng phất đang quay trở về lúc bị quỷ con hát dùng hồng lăng siết cổ.
Đau đớn, cảm giác băng lãnh xen lẫn tuyệt vọng, khiến y dám chắc chắn, nếu chịu đựng một thương này, y nhất định phải chết không nghi ngờ!
Lưỡi thương quét ngang, đánh phá hư không, Diêu Vũ chỉ cảm thấy sau lưng chợt lạnh.
Trong nháy mắt, mái tóc xõa dài sau lưng của y liền bị lợi khí cắt ngang qua, tạo thành một đường bằng phẳng lên tới giữa lưng.
Phần tóc bị cắt đứt bên dưới cũng lập tức rụng rơi lả tả trong không trung, bị cuồng phong đánh tới thổi bay.
Thế nhưng, không có thời gian quản chuyện này, Diêu Vũ chỉ có một loại cảm giác sống sót sau tai nạn.
Bởi vì một giây trước, y đã mơ hồ có linh cảm, chính mình muốn bị chém ngang lưng.
Có điều, sự thật chứng minh, sinh mệnh là một thứ đáng giá kính ngưỡng.
Có thể sống sót lâu như vậy, tuy không phải là cường giả danh chấn tứ phương, nhưng y nhất định cũng sẽ là tiểu cường đánh mãi không chết.
Sinh mệnh ngoan cường đến đáng sợ.
Lần trước, khi bị bẻ gãy cổ, thế thân người giấy đã đổi mạng cho y.
Lần này, lại đến phiên hỷ nến giúp y hứng chịu một đợt công kích hẳn phải chết thế này...
Nhìn xuống hỷ nến, mặc dù đã đoán được, nhưng hai mắt Diêu Vũ vẫn không nhịn được mà tối sầm, kém chút quên