[ Đinh, Quỷ Hỏa đã chấp nhận đề nghị của người chơi. Trong thời gian sắp tới, chỉ cần người chơi không chủ động khiêu khích, đối phương sẽ tạm thời không thể làm tổn thương người chơi.]
Có chút vui vẻ mà mỉm cười, Miên Dương cũng đã sớm ngờ tới, đối phương sẽ đáp ứng chính mình.
Chỉ là, tuy rằng đã tạm lên chung một chiếc thuyền, nhưng đó cũng không có nghĩa, hai bên sẽ có thể lập tức tin tưởng nhau.
Miên Dương cũng vậy, Tiểu Ngũ cũng vậy, đều giữ một khoảng cách nhất định, cũng không giao lưu, chỉ một trước một sau, yên lặng đi vào thành.
Tuy rằng ở bên ngoài cũng đã nhìn thấy, nhưng sau khi bước vào nội thành, Miên Dương mới cảm nhận được, thứ gì gọi là hoang lương.
Nếu Miên Dương nhớ không lầm, nơi mà người chơi buông xuống ở Linh Vực là hoàn toàn ngẫu nhiên, gần như mỗi một tòa thành, mỗi một thôn xóm, dã lĩnh, đều sẽ có sự xuất hiện của người chơi.
Nhưng nơi này thật sự là quá mức yên tĩnh, gần như không tìm được bất kì vết tích gì của sự sống, càng đừng nói đến người chơi.
"Chín phần mười là đã bị An Mạc Diễn giết sạch rồi."
Bởi vì định vị bất ngờ biến mất, nên Miên Dương cũng đã mất dấu Si Mị.
Cả tòa thành lớn như thế này, y cũng chỉ có thể tìm kiếm từng chỗ một. Hơn nữa, quá trình còn phải khiêm tốn, không được đánh rắn động cỏ.
Chỉ là, tìm kiếm một hồi, Miên Dương cũng đã bắt đầu có chút mệt mỏi.
Ngồi bên vệ đường gặm bánh bao, ngẩng đầu nhìn huyết nguyệt treo cao trên bầu trời, lại phát hiện An Vũ Hiên cũng đang ngẩn người giống như mình, Miên Dương liền nghi ngờ hỏi: "Phu quân, thế nào?"
"Quen thuộc..." Trầm giọng đáp, ánh mắt An Vũ Hiên vẫn nhìn về phía xa xăm: "Ta đã từng ở đây."
A, đúng rồi nhỉ, y suýt chút đã quên mất, phu quân nhà mình là quận vương gia, hoàng thân quốc thích hàng thật giá thật.
Kinh thành, có thể xem như là quê hương của hắn.
Trong đầu giống như có suy nghĩ gì vừa lướt qua, nghĩ đến việc định vị của Si Mị là biến mất ở trong thành, Miên Dương cũng đã lập tức đứng phắt dậy, cuối cùng cũng biết, An Mạc Diễn đang trốn ở đâu.
"Phu quân, ngươi còn nhớ đường đến phủ trưởng công chúa không?"
Đoán được Miên Dương đang suy nghĩ điều gì, An Vũ Hiên liền gật đầu, chủ động dẫn đường cho y.
Tuy rằng đã rất lâu không trở về nơi này, nhưng ký ức của An Vũ Hiên vẫn còn rất khắc sâu.
Chưa đến nửa khắc, bọn họ cũng đã tìm đến trước cổng lớn của phủ trưởng công chúa.
Đúng như dự đoán của Miên Dương, hoàn toàn trái ngược với khung cảnh âm u, hoang tàn ở xung quanh, phủ trưởng công chúa, thế mà lại đèn đuốc sáng trưng, gần như chẳng có gì thay đổi so với trước kia.
Ngây ngẩn nhìn xem ngôi nhà trước kia của mình, ngay khi An Vũ Hiên vẫn chìm trong dòng hồi ức, ở bên cạnh, Miên Dương cũng đã nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn.
"Quá khứ đều đã qua, nơi này cũng không phải là phủ trưởng công chúa của trước kia. Tất cả chỉ là giả tượng, kính hoa thủy nguyệt mà thôi, đừng để