**BGM : Background music - nhạc nền.
Đem mọi thứ nhét hết trở về, mi tâm cau chặt, Miên Dương liền phát hiện, chiếc điện thoại lấy được từ chỗ hai tên xấu số kia cũng đã biến mất không thấy.
Nhưng không quản được nhiều như vậy, sau khi đỡ xe đạp lên, Miên Dương đã lập tức ngồi lên xe.
Chỉ có điều, cũng không lập tức rời đi, suy nghĩ một chút, y vẫn là ngoái đầu, nói với nam hài đang đờ đẫn đứng sau lưng mình.
"Tiểu đệ đệ, mau lên xe đi, để ta đưa đệ rời khỏi đây."
Mặc dù không biết một khi lệ quỷ bị cuốn vào quỷ vực của hung thần thì sẽ có kết cục thế nào, nhưng không khó để đoán, khẳng định sẽ không tốt được đến đâu.
Nhất là khi tiểu quỷ này còn chỉ là bạch y, khoảng cách giữa đôi bên, quả thật là chênh lệch đến làm người tuyệt vọng.
Không biết có nghe hiểu lời Miên Dương nói hay không, nhưng cũng không do dự quá lâu, tiểu quỷ liền đã bước tới, nhanh nhẹn trèo lên ghế sau của xe.
Nhìn thấy hắn ngoan ngoãn như vậy, trái tim đang treo cao cũng có thể thả xuống, Miên Dương liền đeo ba lô vào, không tiếp tục nán lại đây nữa, lập tức đạp xe rời đi.
Lần này, không có đối phương tác oai tác quái, Miên Dương chỉ có cảm giác yên sau nhẹ bẫng, như chở một đoàn không khí.
Nếu không phải một bàn tay của đối phương vẫn đang vòng qua eo y, mang theo một chút hàn khí mỏng manh, y có lẽ cũng đã cho rằng, sự tồn tại của đối phương, từ đầu tới cuối đều là ảo giác của bản thân.
Ngồi ở phía sau, cảm nhận được một cỗ địch ý đang phô thiên cái địa bao vây lấy mình, khẽ rũ mắt, nhìn xem chiếc ba lô đang khép hờ đeo trên lưng Miên Dương, nam hài liền bất động thanh sắc, nhân lúc y không chú ý, thuần thục kéo khóa ba lô lại, ngăn cách luồng ác ý kia.
Làm xong hết thảy, hắn mới bắt đầu lục lọi, từ trong tay áo lấy ra một khối kim loại đen sì...
Không phải chiếc điện thoại bị đánh rơi của Miên Dương thì còn có thể là gì?
Thân là lệ quỷ, nam hài đối với âm khí hiển nhiên sẽ mẫn cảm hơn rất nhiều.
Thế nhưng, dù cho phát giác được nguy hiểm to lớn như hồng thủy mãnh thú đang tới gần, không giống với Miên Dương, biểu hiện của hắn vẫn vô cùng bình tĩnh.
Thậm chí còn bắt đầu tìm hiểu món đồ chơi trong tay.
Cũng không biết là do trí tuệ không cao, hay là bởi vì, đối với vị hung thần ở sau lưng...hắn căn bản cũng không hề sợ hãi!
Không biết người ngồi phía sau đang làm gì, lúc này, Miên Dương chỉ đang dùng hết sức bình sinh đạp xe, lao nhanh trên sườn dốc, đôi khi lại dùng dư quang, liếc nhìn đoàn bóng đen đang ngày càng đến gần kia.
Cũng không biết có phải thứ đồ chơi này đang cố tình nhắm vào y hay không.
Rõ ràng dọc đường y đã cố gắng rẽ sang những phương hướng khác, muốn kéo dài khoảng cách với nó.
Nhưng nó vẫn cứ như keo da chó, bám sát vào sau mông của y.
Mồ hôi tuôn như suối, lại không có dư lực đi lau, Miên Dương lúc này chỉ có một suy nghĩ...
Nếu như trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc này, bánh xe nổ lốp, hoặc dây sên đột nhiên đứt