"Bị đạn trừ linh bắn trúng vẫn có thể lành lại trong nháy mắt, ngươi rốt cuộc là thứ gì?"
Mồ hôi lạnh không khống chế được mà chảy ròng ròng, là người chơi già dặn kinh nghiệm, mắt thấy tình huống bất lợi cho mình, Lưu Nghi đã dứt khoát xoay người, lựa chọn đào vong.
Tốc độ chạy trốn của nàng rất nhanh, có một phần là vì đôi giày nàng đang mang cũng là một món linh dị vật phẩm.
Tựa như đối với địa hình xung quanh rất quen thuộc, chỉ mất chưa đến năm phút để băng qua rừng cây nhỏ, một con đường lớn cũng đã lập tức hiện ra trước mắt Lưu Nghi.
Mặc kệ đối phương có đuổi theo hay không, Lưu Nghi vẫn là lập tức từ trong thương thành mua sắm một chiếc xe việt dã, lại dùng tốc độ nhanh nhất tiến vào, điều khiển xe bỏ chạy.
Không hỗ từng là sát thủ, kỹ thuật lái xe của Lưu Nghi quả thật là không kém cạnh bất kì tuyển thủ đua xe nào.
Chạy trên con đường đất khó đi vẫn có thể giữ vững tốc độ xe trên 100km/h.
Nhìn xem cảnh vật không ngừng lướt qua cửa ô tô, trái tim vẫn còn phanh phanh đập loạn, Lưu Nghi liền nặng nề thở ra một hơi, tin chắc thứ quỷ đó sẽ không đuổi kịp chính mình.
Thế nhưng, còn chưa để trái tim đang treo cao của nàng kịp hạ xuống, giây phút dư quang rơi vào trên kính chiếu hậu, nhìn thấy được bóng người nhỏ gầy đang lẳng lặng ngồi ở ghế sau của xe mình, con ngươi Lưu Nghi cũng đã lập tức co rụt lại.
Vô thức giẫm lên phanh xe, Lưu Nghi liền lập tức ngoái đầu nhìn về phía sau.
Thế nhưng, ở ghế sau, rõ ràng là hoàn toàn rỗng tuếch, căn bản là không có người nào cả.
"Chẳng lẽ là quá căng thẳng nên sinh ra ảo giác rồi?"
Mặc dù đang lẩm bẩm, nhưng bản thân Lưu Nghi cũng không quá tin tưởng vào suy đoán này của mình.
Quả nhiên, vừa ngẩng đầu, nàng liền đã lần nữa bắt gặp hình ảnh của nam hài kia ở trong gương chiếu hậu.
Chỉ có điều, không giống vừa rồi, chỉ mặt không biểu tình ngồi im ở phía sau, thời khắc này, ở trong tấm gương, hắn cũng đã đứng dậy, nghiêng người về trước, gần như sắp tựa đầu vào trên vai nàng.
Giây phút này, trên mặt hắn đã hiện ra một nụ cười quỷ dị, ánh mắt đồng dạng cũng nhìn thẳng vào trong tấm kính, tựa như là đang xuyên qua đó nhìn xem nàng.
Sau đó, chỉ thấy, hắn cũng đã không nói không rằng, chầm chậm vươn tay về phía gương chiếu hậu...
Gần như trong nháy mắt, không để Lưu Nghi có cơ hội phản ứng, ở thực tại, từ trong tấm gương cũng đã đột ngột có một bàn tay duỗi ra, dùng tốc độ chớp nhoáng siết chặt lấy cổ họng của nàng.
"Ách..." Hai mắt trợn trừng, Lưu Nghi liền dùng sức giãy giụa, thế nhưng, rõ ràng chỉ là một cánh tay gầy như que củi, nhưng sức mạnh, lại vượt quá tưởng tượng của nàng.
Cho đến lúc chết, suy nghĩ cuối cùng của Lưu Nghi chỉ là...
Xuyên vào thế giới trong gương, dùng gương giết người, đây chẳng phải chính là công dụng của chiếc gương đồng bị