Nửa tiếng sau, đứng trước cửa tiệm vải, nhìn xem tấm hoành phi ghi chữ Nghê Thường treo trên đỉnh đầu, Miên Dương liền yên lặng kéo kín vạt áo của bộ váy mà mình đang mặc.
Đúng vậy, dù rất kháng cự, nhưng vì để mạng nhỏ được bảo đảm thêm một chút, Miên Dương vẫn là lựa chọn nghe theo đề nghị của hệ thống!
Đây đại khái chính là miệng nói không muốn, nhưng thân thể thì lại rất thành thật trong truyền thuyết!
Cũng không biết có nên cảm khái mức độ nhiệt tình của hệ thống hay không, Miên Dương rõ ràng chỉ muốn mua tạm một bộ nữ trang để mặc, nó thế mà lại trực tiếp đưa cho y một bộ váy cổ trang chiết eo màu hồng phấn! được rồi, nhấn mạnh lại, thật sự chính là màu HỒNG PHẤN!!!
Hơn nữa bên trên còn thêu rất nhiều tiểu bạch thố, kiểu dáng muốn bao nhiêu đáng yêu liền có bấy nhiêu đáng yêu!
Giây phút nhìn thấy bộ y phục đó, Miên Dương liền đã không chút do dự ném nó đi.
Thế nhưng, kế tiếp, dù cho y có mua lại bao nhiêu lần, thì y phục cũng đều sẽ biến thành hình dạng như vậy.
Cuối cùng, hoàn toàn tuyệt vọng, Miên Dương cũng chỉ có thể đ è xuống cảm giác không tốt trong lòng, cắn răng mặc váy vào, ngay cả gương đều không dám soi, đã trực tiếp đi tới đây.
Đừng hỏi Miên Dương vì sao lại gấp gáp làm nhiệm vụ như vậy mà không kéo dài thời gian, đợi khi thời hạn gần đến rồi hãy đi làm, bởi vì suy nghĩ của y rất đơn giản!
Là phúc không phải họa, là họa tránh không khỏi, đưa đầu là một đao, rụt đầu cũng là một đao, chi bằng chết sớm siêu sinh sớm.
Về phần chờ mong An Vũ Hiên quay trở lại, giúp mình làm nhiệm vụ! Miên Dương quả thật là nghĩ cũng chưa từng nghĩ.
Bởi vì tiềm thức của y biết rõ, khả năng đối phương quay về tìm mình, quả thật là yếu ớt đến đáng thương.
Cho nên, nhờ người chi bằng nhờ mình, vẫn là nên học được tự lực cánh sinh, chớ hi vọng càng nhiều, thất vọng lại càng cao.
Mặc kệ gió đêm đang rít gào, Miên Dương đã kéo lấy làn váy, cầm theo đèn pin, chậm rãi tiếp cận cửa lớn của tiệm vải.
Nếu không phải đọc qua nhiệm vụ của hệ thống, cũng như nhận được cảnh báo của An Vũ Hiên trước kia, Miên Dương có lẽ đã không nhịn được mà hoài nghi, bên trong cửa tiệm này có thật sự có quỷ không.
Bởi vì, so sánh với nhà họ Cố, rõ ràng cũng đã nửa đêm, nên là thời gian lệ quỷ lộng hành, mọi thứ của tiệm vải này vẫn vô cùng bình thường.
Đứng trước cửa, đừng nói là âm phong lướt qua, ngay cả một chút cảm giác rợn sống lưng cũng đều không có.
Ở giữa cánh cửa gỗ đen tuyền, vẫn còn vương lại khí tức của năm tháng này, một tấm giấy niêm phong viết bằng chu sa trên nền giấy hoàng chỉ cũng đã lộ ra phá lệ bắt mắt.
"Hệ thống, ngươi xác định đây là giấy niêm phong chứ không phải là bùa trấn áp sao?" Mặc dù biết rõ hệ thống sẽ không bao giờ đáp lời mình, nhưng lúc này, Miên Dương vẫn là không nhịn được mà run rẩy mí mắt hỏi.
Mặc dù mơ hồ cảm nhận được sẽ có chuyện không may sắp phát sinh, nhưng vì mạng sống, Miên Dương rốt cuộc vẫn là duỗi tay, đem hai tấm giấy đang dán chéo trên cửa lớn xé xuống.
Không biết là vì giấy niêm phong đã dán lâu năm, không còn độ dính, hay là vì lý do gì khác, nhưng Miên Dương